Chương
Cảm nhận được hơi thở của Tiếu Văn Nguyệt ở trên tầng hai, Diệp Thiên đi thẳng đến phía cầu thang, đúng lúc này, một người thanh niên trẻ đi sạt ngang qua vai cậu.
Người thanh niên tóc đen mắt đen, khoảng , tuổi, khuôn mặt đậm chất phương Đông, khôi ngô, trông rất thanh lịch.
Tuy ánh đèn trong quán bar hơi tối, nhưng Diệp Thiên vẫn nhìn cái là nhận ra ngay vẻ trắng bệch không bình thường trên khuôn mặt của hắn.
Hai người chỉ đi lướt qua nhau, nhưng trong khoảnh khắc lướt qua đó, ánh mắt Diệp Thiên hơi dao động, nhưng không hề dừng lại mà đi thẳng lên tầng hai luôn.
Còn người thanh niên kia khẽ dừng bước, nhìn bóng lưng của Diệp Thiên, hơi cảm thấy có chút kỳ lạ.
Hắn đứng một lúc mới lắc đầu, tiếp tục ra chỗ quầy ngồi, trong mắt lộ vẻ lạnh lùng kiểu coi thường tính mạng.
Tầng hai của quán bar, Diệp Thiên vừa lên đến nơi thì một mùi hương thơm phả vào mũi.
“Diệp Thiên anh đến rồi à? Mau đến ngồi đi!”.
Tiếu Văn Nguyệt vẫn là bộ dạng trang điểm như chị đại từ lúc chiều, cô ta không hề để tâm, hai tay khoác vào tay Diệp Thiên, đi về phía chỗ ngồi bên trong.
Đến tới chỗ ngồi, Diệp Thiên mới phát hiện ra ở đây không chỉ có mỗi Tiếu Văn Nguyệt và Lý Tinh Tinh, mà còn có thêm ba người khác nữa.
Lục Điềm Hi vừa quen lúc chiều cũng có ở đây, bên cạnh Lục Điềm Hi là một cô gái khoảng , tuổi, khuôn mặt hài hòa, trông khá dè dặt.
Điều khiến Diệp Thiên cảm thấy kỳ lạ đó là cô lớp trưởng cũ từng có không ít hiềm khích với cậu là Đỗ Giai Giai cũng đang ngồi phía đối diện.
“Anh ngồi ở đây, anh là khách quý mà!”.
Tiếu Văn Nguyệt nở nụ cười ngọt ngào, bảo Diệp Thiên ngồi giữa cô ta và Lý Tinh Tinh.
Năm cô gái xinh đẹp đúng kiểu quốc sắc thiên hương, ai cũng có vẻ đẹp riêng, lúc này ngồi trong cùng một bàn, đúng là một cảnh đẹp thực sự, những người đàn ông ở các bàn trên tầng hai đều thỉnh thoảng đưa mắt tới, thậm chí có người còn đã có ý định muốn đi đến tán tỉnh mời rượu.
Nhưng Diệp Thiên đột nhiên đến, ngồi luôn vào giữa năm cô gái xinh đẹp, khiến những người đàn ông kia ghen tị vô cùng, chỉ muốn đá bay Diệp Thiên đi rồi họ vào thế chỗ.
“Diệp Thiên, đây là Tiểu Hi, học khóa dưới cùng trường chúng ta, chiều nay anh cũng gặp rồi đó, nên không giới thiệu với anh nữa!”.
“Đỗ Giai Giai, là lớp trưởng trước đây của anh, chắc anh cũng biết rất rõ rồi!”.
“Tôi giới thiệu chút người này, cô ấy là Viện Viện, cũng là học khóa dưới chúng ta giống như Tiểu Hi, là học sinh lớp của trường Tam Trung, cũng là người phụ trách hội học sinh đó!”.
Diệp Thiên đón lấy ly rượu, trên khuôn mặt không thể hiện quá đỗi lạnh lùng, mà nhìn bọn họ gật đầu chào một cái.
Đỗ Giai Giai cảm thấy hơi ngại ngùng, cô ta với Tiếu Văn Nguyệt và Lý Tinh Tinh lúc trước đều là cộng sự trong hội học sinh, cũng đều là con gái, nói chuyện hợp, nên hôm nay bọn họ mới cùng gặp nhau ở đây.
Nhưng cô ta không ngờ một nhân vật lớn như Diệp Thiên lại đồng ý tham gia tiệc rượu với bọn họ.
Và Vương Viện Viện lại rất hồ hởi, điều chỉnh lại mạch suy nghĩ rồi mỉm cười nói với Diệp Thiên: “Anh Diệp Thiên, chắc anh không nhớ em, chứ trong buổi lễ chúc mừng của nhà trường một năm trước, em là người dẫn chương trình, là người đưa micro cho anh đó!”.