Chương
Diệp Thiên ở bên cạnh đặt chén trà xuống, nói với Lư Chính Vũ: “Ngại quá Lư lão, ông mở tiệc chiêu đãi bạn bè cũ ở đây, nhưng hình như bị tôi làm hỏng rồi!”
Lư Chính Vũ nghe vậy, lập tức xua xua tay.
“Không liên quan đến Diệp Đế vương, nói thật, những năm gần đây, tôi thường xuyên nghe được lời đồn về đệ tử của Bích Ba Yên Khách, hầu như đều là mấy lời như tham hoa luyến sắc, thủ đoạn bỉ Ổi hèn hạ, cậu phế bỏ tu vi của hắn ta cũng không phải chuyện sai lầm gì!”
Diệp Thiên mỉm cười, uống cạn chỗ trà cuối cùng, cũng không phủ nhận.
Lư Chính Vũ vẫy tay một cái, vòi nước cách xa mười trượng tự động mở ra, nước chảy thành dòng bay đến rót vào trong ấm trà.
Ông ta giơ tay vận chuyến chân nguyên truyền vào ngọn lửa dưới đáy ấm trà, đun nước trong ấm nhanh chóng sôi lên: “Tất cả bốn người vừa rồi đều là vương cấp trăm năm, mỗi người đều là cao thủ siêu cấp vang bóng một thời!”
“Người muốn ra tay với cậu tên là Liên Đạo Thành, tương truyền là con cháu nhà họ Liên uy chấn Trung Nguyên bảy trăm năm trước, dùng một chiếc tấu thuốc Tử Kim làm binh khí, chiến thắng vô số cao thủ, sống tại hồ Bích Ba Cán Tây, vì vậy được xưng là ‘Bích Ba Yên Khách’!”
“Ông lão áo lam còn lớn hơn tôi ba mươi tuổi, thành danh lúc trăm tuổi, uy chấn khắp vùng Lũng Tây, xưa nay không báo tên tuổi, bởi vì thích văn cổ, thích du ngoạn câu cá bốn phương, vì thế có ngoại hiệu ‘Cô Giang Điếu Tấu’!”
“Hai người khác, vị áo xám tên là Bàng Mông, là con cháu của cung Ma Sư Mông Gô thời xưa, sớ hữu ma công thông thiên triệt địa, trăm năm trước từng giao đấu trực tiếp với Long Định Thiên, chỉ thua một chiêu!”
“Mà người cuối cùng tên là Lệ Tà, tôi không rõ lai lịch truyền thừa của ông ta là gì, mà cũng không có mấy người biết được, trước khi bùng nổ cuộc chiến vương cấp trăm năm trước, ông ta vắng bóng không danh tiếng, thậm chí không người nào từng nghe đến tên của ông ta!”
“Nhưng khi cuộc chiến vương cấp xảy ra, ông ta một trận thành danh, tạo ra chiến tích lấy một địch ba vương cấp phương Tây, tu vi sâu không lường được!”
Diệp Thiên ung dung thản nhiên, lẳng lặng lắng nghe, cũng không phát biểu bất kỳ ý kiến gì.
Chỉ nghe Lư Chính Vũ tiếp tục nói: “Tôi vừa nhận được tin tức từ Liên minh Võ thuật truyền đến, nói rằng bên phía quân bộ tỉnh Xuyên mời cậu đến giúp đỡ, vì vậy tôi cũng yên tâm hơn nhiều!”
“Nhưng cậu không tò mò vì sao bốn người bọn họ đến Lư Thành sao?”
Sắc mặt Diệp Thiên bình tĩnh thản nhiên nói: “Tướng Lương đã từng nhắc đến chuyện này với tôi, bọn họ đến vì một món đồ trong buổi đấu giá lần này!”
“Về phần là cói gì, tôi không cần phải biết, chuyện tôi cần làm chỉ là giành lấy món đồ kia trong buổi đấu giá”
Nhìn dáng vẻ tựa như không hề quantâm của Diệp Thiên, Lư Chính Vũ chợt nở nụ cười thần bí.
“Có lẽ cậu cũng sẽ cảm thấy hứng thú với món đồ này!”
Ánh mắt ông tơ sáng rực, mong theo nóng bỏng và kính nể.
“Bởi vì món đồ này liên quan đến con đường mà tất cả võ giả đều tha thiết ước mơ!”
“Bên trong có liên quan đến bí ẩn trường sinh”
“Trường sinh?”