Chương
Sắc lạnh trong ánh mắt Liên Đạo Thành càng bùng nổ hơn, ông ta tiến lên một bước, luồng khí quanh cơ thể đông đặc lại, nhuốm màu xanh lam lên khoảng không gian phía trên bên trái Diệp Thiên.
“Nhóc con, là cậu ép tôi ra tay!”
Cô Giang Điếu Tẩu đưa đôi bàn tay nhăn nheo ra khỏi ống tay áo, khí kình cũng áp về phía trước, làn sóng khí màu xám tiến gần về phía sau bên trái Diệp Thiên.
Đôi mắt Bàng Mông âm u, luồng khí kình màu đỏ thẫm biến thành bức trướng kiên cố, phong toả phía sau bên phải Diệp Thiên.
Lệ Tà cười nhẹ, từ tốn bước về phía trước, luồng khí tím nhạt cũng bao phủ lên phía trước bên phải Diệp Thiên.
Bốn màu khí kình ghép lại thành một bức tường kiên cố, chặn đứng mọi hướng trái phải, trước sau của Diệp Thiên. Rõ ràng bốn vị vương cấp muốn nhốt Diệp Thiên ở đây, không cho cậu cầm kiếm rời đi.
Diệp Thiên bị bốn luồng khí kình chèn ép, cơ thể chỉ đứng ở khu vực trung tâm rộng chưa tới một mét vuông. Nhưng khí kình bốn phía không thể vượt qua được khoảng trống một mét vuông này, chẳng thể động được tới người cậu.
Cậu vẫn giữ vẻ mặt đó, lắc đầu cười nhẹ.
“Tôi bảo mấy người ra tay thì dứt khoát một chút, làm mấy trò mèo này có tác dụng gì sao?”
Cậu vừa dứt lời, một vầng sáng màu xanh lam phát ra từ đáy mắt Diệp Thiên.
“Rít!”
Trong không gian đột nhiên phát ra âm thanh vô cùng chói tai, một vầng sáng xanh lam bỗng bộc phát dưới chân Diệp Thiên, luồng khí kình còn gay gắt và đông đặc hơn khí kình của bốn vị vương cấp bỗng bắn tung ra tứ phía, giống như những ánh sao trong bầu trời đêm, bay ra trước mắt mọi người.
Những người học võ có mặt đều có tu vi ở mức võ tôn trở lên, có thể nhìn được vật trong bóng tối, nhưng khoảnh khắc này, bọn họ chỉ thấy một khoảng “trời sao”, không thấy được những vật khác.
“Hử?”
Khoảnh khắc ánh sao bắn tung, bốn vị vương cấp và cả Lư CHính Vũ đang đứng trên sàn đấu giá đều trợn tròn mắt.
Chiếc lưới khí kình của bốn người Liên Đạo Thành, Cô Giang Điếu Tẩu, Bàng Mông, Lệ Tà tạo thành bỗng vỡ ra từng mảnh dước sức công phá của ánh sao. Một làn sóng khí lan từ trong ra ngoài, đánh tan lưới khí của bọn họ.
Bốn vị vương cấp trăm năm bất giác lùi lại phía sau đến tận ba bước.
Sau khi ánh sao bắn ra, không ít người thuộc cảnh giới siêu phàm, trong đó có cả đám người cao thủ thiên phú như Lạc Tử Uyên và Lí Thanh Du thấy rõ được những thứ đang diễn ra, ai nấy đều bị chấn động đến không nói nên lời.
Bốn vị vương cấp hợp lại với nhau tạo một bức tường khí có thể nói như thành đồng vách sách, đáng sợ hơn là có dùng xe pháo hạng nặng để tấn công cũng phải mới hơn mười phút mới có thể đục thủng, vậy mà Diệp Thiên chỉ cần một chiêu đã xé nát bức tường, sức mạnh đáng sợ gì vậy?
So với sự kinh ngạc của người đứng ngoài xem, bốn vị vương cấp trong cuộc lại càng thắt tim lại.
Bọn họ không ngờ rằng Diệp Thiên hoá giải phong toả của bọn họ chỉ trong nháy mắt, còn đẩy cả bốn người lùi ra sau đến ba bước. Từ xưa tới nay bọn họ chưa từng tiếp xúc với sức mạnh như này.
Lúc này, vẻ mặt của bốn vị vương cấp trăm năm bỗng tối sầm lại, chàng trai trẻ đứng trước mặt bọn họ có sức mạnh đáng sợ hơn những gì họ nghĩ.