Chương
Cô ta nhìn món quà trong tay Diệp Thiên lại còn đứng trước biệt thự nhà họ Tiếu thì tưởng rằng cậu tới vì sinh nhật của Tiếu Văn Nguyệt, nhưng nghe giọng điệu của Diệp Thiên thì có vẻ như cậu không hề biết chuyện này.
Diệp Thiên không hề trả lời nhưng cũng đã hiểu ra.
Tối qua cậu bảo Tiếu Văn Nguyệt nói cho Tiếu Lâm và Hà Tuệ Mẫn biết hôm nay mình sẽ tới thăm, khi đó Tiếu Văn Nguyệt vô cùng vui mừng nhưng cậu không để ý. Giờ xem ra, chắc chắn đây là mưu đồ của cô gái này, không hề nói cho cậu biệt sự thật.
“Cô gái này sợ nói rằng hôm nay là sinh nhật thì mình sẽ không tới sao?”
Diệp Thiên khẽ lắc đầu, cảm thấy bất lực thêm vài phần với Tiếu Văn Nguyệt vừa cảm thấy buồn cười.
Nghĩ tới hôm nay là sinh nhật của Tiếu Văn Nguyệt, hơn nữa Tiếu Lâm và Hà Tuệ Mẫn còn mời rất nhiều quan khách tới thì cậu cũng không tiện rời đi nên đành nói với Lý Thu Hà.
“Tôi không biết hôm nay là sinh nhật của Tiếu Văn Nguyệt, không được mời, chị có thể đưa tôi vào không!”
Lý Thu Hà vui mừng khi nghe thấy vậy. Cô ta cảm thấy khá nực cười, đường đường là Diệp tiên sinh của tỉnh xuyên, là đế vương bất bại được cả thế giới công nhận mà lại không được bước vào một căn biệt thự cỏn con như thế này. Lý do là vì không có thư mời. Nếu nói điều này ra thì e rằng mười người sẽ có đến mười một người không tin.
Nhưng cô ta không thể hiện ra mặt mà chỉ cung kính gật đầu và ra dấu mời.
“Rất vui lòng, mời Diệp tiên sinh!”
Sau khi ra dấu mời vào, thì Diệp Thiên vẫn đút tay trong túi áo và bước vào biệt thự nhà họ Tiếu.
Sự có mặt của Lý Thu Hà đã thu hút không ít ánh nhìn của các quan khách. Diệp Thiên ở bên cạnh Lý Thu Hà thì bị bỏ qua, không ai thèm để ý, chỉ có một số ít người ác ý suy đoán rằng Diệp Thiên chính là em trai nuôi mà Lý Thu Hà nuôi.
Lý Thu Hà chào hỏi với người có máu mặt trong giới thương nhân rồi lập tức lùi lại bên cạnh Diệp Thiên và giới thiệu: “Những người ở đây phần lớn đều là đối tác của chú Tiếu, Diệp tiên sinh muốn ngồi ở đâu để tôi sắp xếp chỗ cho cậu!’
Xộc vào mũi là khí tức nồng nặc của đám thương nhâ, Diệp Thiên có gắng lấy lại bình tĩnh và lắc đầu.
“Không cần nữa, chị đi bận việc của mình đi, không cần ở cùng tôi, tôi đi vài vòng đợi chú Tiểu ra!”
Lý Thu Hà khê dao động đôi mắt., lập tức cười ngạt ngào: “Không có gì, tôi chẳng bận gì cả, ở cạnh Diệp tiên sinh thôi, cậu cần gì cứ dặn dò nhé!”
Diệp Thiên không có thiện cảm với Lý Thu Hà nhưng nghĩ tới hôm nay là sinh nhật của Tiểu Văn Nguyệt, mà Lý Thu Hà thì khá là sành sõi nơi đây nên không hề từ chối.
Tại một chiếc bàn dài ngay gần đó có hai người đang ngồi. Một người tầm tuổi, vẻ mặt nghiêm túc, mang theo khí tức chèn ép với đôi mắt sắc bén như chim ưng.
Bên cạnh người này là một thanh niên tuấn tú, mặc vest chỉnh tề giống như một doanh nhân thành đạt.
Người thanh niên đẩy gọn kính trên mặt và cười thản nhiên: “Bố, cô gái Lý Thu Hà thật không hề đơn giản, không những quàng lấy cậu Ngô mà giờ còn dám dẫn theo trai trẻ nghênh ngang giữa đám đông nữa.
Người đàn ông trung niên nhìn về phía Lý Thu Hà rồi thu ánh mắt lại, nói với vẻ nghiêm túc.
“Đông người thế này, đừng nói linh tinh, tránh để người khác nghe thấy!”
Đôi mắt ông ta ánh lên vẻ hiểu biết. Ông ta trầm giọng nói với người thanh niên.
“Nhớ chuyện hôm nay con cần làm đấy, nhất định phải để Tiếu Văn Nguyệt để ý tới con, để con bé có ấn tượng về con!”