Chương
Thanh niên nghe vậy, trong lòng đắc ý, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười khiêm tốn: “Bác gái coi trọng cháu rồi, nói đến kinh nghiệm, cháu còn phải học tập bác Tiếu nhiều, tập đoàn Phi Ngư trong tay bác Tiếu phát triển lớn mạnh rực rỡ, tương lai cháu có thể đạt được một nửa thành tựu của bác Tiếu là hài lòng lắm rồi!”
“Ha ha!”
Tiếu Lâm và Hà Tuệ Mẫn nghe vậy thì đều cười lớn, thấy thanh niên khiêm tốn mà có lòng cầu tiến như vậy, đương nhiên bọn họ rất vui vẻ.
Bỗng nhiên người đàn ông trung niên được gọi là ‘chủ tịch Vạn’ lên tiếng: “Đúng rồi chủ tịch Tiếu, hôm nay tôi có một chuyện muốn cầu xin ông!”
Ông ta chỉ vào thanh niên đeo kính, chân thành nói: “Lần trước Nguyệt Nguyệt nhà ông từng đến Champs Elysees dùng bữa, có chạm mặt một lần với thằng con trai không nên thân này của tôi, từ đó về sau, Tiểu Đồ ngày nhớ đêm mong, không biết lúc nào mới có thể gặp Nguyệt Nguyệt lần nữa!”
“Hai mươi bốn năm qua, đây là lần đầu tiên thằng con trai này nhắc đến chuyện có tình cảm với một cô gái với tôi, con người tôi thẳng thắn dứt khoát, cũng không quanh co lòng vòng, chỉ muốn lát nữa chủ tịch Tiếu có thể giới thiệu cho hai cháu nó quen biết!”
Tiếu Lâm và chủ tịch Vạn đều là tay già đời lão luyện trên thương trường, trải qua biết bao năm tháng thăng trầm, chỉ cần mấy câu như vậy, Tiếu Lâm và Hà Tuệ Mẫn đều đã hiểu ý của chủ tịch Vạn rồi.
Hai người nhìn nhau, biểu cảm trên mặt cũng không thay đổi nhiều, lúc này Tiếu Lâm trả lời: “Chủ tịch Vạn, giới thiệu hai đứa quen biết, chuyện này đương nhiên không thành vấn đề, nhưng quan hệ của đám trẻ thì để chúng tự phát triển, chúng ta không làm chủ được!”
Chủ tịch Vạn nghe vậy, trong mắt chứa vui mừng: “Đó là đương nhiên rồi, đó là đương nhiên rồi!”
Thanh niên đeo kính bên cạnh cũng thầm mừng rỡ, còn tưởng rằng Tiếu Lâm đã ngầm cho phép anh ta theo đuổi Tiếu Văn Nguyệt, nhưng lại không chú ý đến thay đổi rất nhỏ trong mắt vợ chồng Tiếu Lâm và Hà Tuệ Mẫn.
Chào hỏi xong, Tiếu Lâm và Hà Tuệ Mẫn vòng qua bàn khách khứa, Hà Tuệ Mẫn quay đầu thoáng nhìn về phía thanh niên đeo kính, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng.
“Không ngờ Vạn Vũ Hào này lại ra mặt giới thiệu con trai ông ta với chúng ta, xem ra thật sự muốn Nguyệt Nguyệt trở thành con dâu của ông ta, hừ, không có cửa đâu!”
Tiếu Lâm biết suy nghĩ của vợ, nhưng vẫn cố tình hỏi: “Con trai Vạn Viễn Đồ của của Vạn Vũ Hào cũng được coi là tinh anh trong xã hội thượng lưu, dẫn dắt chi nhánh Lư Thành của tập đoàn Âm Dung vươn ra rất xa, trước đó không lâu còn vinh hạnh giành được danh hiệu Mười thanh niên kiệt xuất tỉnh Xuyên. Quy mô của tập đoàn Âm Dung cũng không kém tập đoàn Phi Vũ chúng ta, thừa sức xứng với Nguyệt Nguyệt, sao em còn chướng mắt? Anh lại cảm thấy Vạn Viễn Hào được lắm, để Nguyệt Nguyệt và cậu ta ở bên nhau cũng không có chỗ nào không tốt!”
Hà Tuệ Mẫn nghe vậy thì đập một cái lên cánh tay Tiếu Lâm.
Anh đừng gán ghép linh tinh!”
Anh mắt bà ấy dao động, nhớ đến thanh niên một thân một mình đi vào Quý Thành tình Kiểm, chân đạp lên nhà họ Phùng kia.
“Trong lòng em chỉ chấp nhận Tiểu Thiên là con rể tương lai, trừ phi Tiểu Thiên kết hôn sinh con, nếu không em tuyệt đối không đồng ý Nguyệt Nguyệt nhà chúng ta ở bên người khác!
“Hơn nữa anh không nhìn ra à, Nguyệt Nguyệt đã một lòng một dạ với Tiểu Thiên từ lâu rồi, anh lại muốn con bé ở bên người khác, em thấy anh đúng là già nên hồ đồ rồi?”
Tiếu Lâm bị vợ trách mắng một trận, bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng trong lòng lại sáng như gương.