Thục Trung Đường Môn đã tồn tại từ xa xưa, xét về lịch sử ít cũng phải hàng trăm năm, gia tộc cổ xưa này đã nối tiếp vài thế kỷ ở tỉnh Xuyên, ăn sâu gốc rễ, cho dù là về nguồn lực, gia thế, mối quan hệ, đều đứng đầu ở tỉnh Xuyên.
Nếu nhà họ Hàn ở Thành Môn ngoài mặt là gia tộc đứng đầu tỉnh Xuyên, thì Thục Trung Đường Môn mới là gia tộc đứng đầu tỉnh Xuyên thực sự.
Mọi người kiêng dè Đường Môn không phải vì gia tộc này có gia thế lớn mạnh, mà là lực lượng lớn mạnh
đến khủng khiếp của Đường Môn đủ để khiến tất cả mọi người chìm trong sự sỢ hãi vô tận.
Những người có mặt lúc này đều là những ông lớn trong các phương diện, tin tức đương nhiên vô cùng nhanh nhạy, bọn họ cho dù không biết người luyện võ cổ truyền rốt cuộc là người như thế nào, nhưng lại biết rất rõ trong Đường Môn có vô số người tu luyện võ cổ truyền, bất kỳ ai xuống núi đều có sức mạnh đủ để khiến các thế lực ở tỉnh Xuyên phải sỢ hãi.
Nghe nói năm trước, một người xuất thân từ Đường Môn đã trấn áp được kẻ đứng đầu tỉnh Xuyên bấy giờ, trong tay có vô số súng đạn, có thể thấy được sức mạnh của Đường Môn khủng khiếp như thế nào.
Còn ngày nay, người của Đường
Môn lại xuất hiện ngay trước mặt bọn họ đây, yêu cầu bọn họ lập tức phục tùng, điều này có nghĩa là lặp lại sự việc đã xảy ra năm xưa, ai dám phản kháng chứ?
Các ông lớn ở Xuyên Bắc đều run rẩy, Đường Tu Văn đứng ở giữa, vô cùng hài lòng với biểu cảm của mọi người lúc này.
Đường Môn bọn họ đi khắp nơi với mục đích khiến người khác phải sờ hãi và tôn kính họ, đây chính là tôn chỉ của Đường Môn, trong Đường Môn không có người tầm thường, dưới Đường Môn không có kẻ yếu kém.
“Tôi đứng thứ ba trong thế hệ ngày nay của Đường Môn, tôi xuống núi lần này là để lập thành tích, uy danh khắp Hoa Hạ!”
“Trong bản kế hoạch của tôi, cần có những người như các vị, hôm nay
tôi đến đây chính là chỉ cho các vị một con đường!”.
Đường Tu Văn khoanh hai tay trước ngực, cho dù các ông lớn ở đây đều có gia sản hàng chục tỷ, nhưng cậu ta cũng chỉ coi như một đám vô dụng mà thôi!
“Từ nay trở đi, liên minh Xuyên Bắc sẽ thuộc về Đường Tu Văn tôi, tất cả mọi người đều phải nghe theo lệnh của tôi và phục tùng tôi tuyệt đối.
Những người có mặt ở đây ngày hôm nay nếu có ai không đồng ý, thì sẽ chỉ có một kết cục, đó là chết!”.
Câu nói của Đường Tu Văn vừa dứt, mọi người đều cảm thấy bầu không khí trong căn phòng như bị đông cứng lại, ai nấy đều im thin thít, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Người của Đường Môn vẫn bá đạo như vậy, những người bình thường như bọn họ trong mắt truyền nhân Đường Môn thì tính mạng bọn họ chỉ như cỏ rác, ho he là giết ngay.
Đám ông lớn của Xuyên Bắc đều bị khí thế của Đường Tu Văn trấn áp, nhất thời không có ai dám lên tiếng, càng không có ai dám nói lời từ chối.
Ngô Quảng Phú run lẩy bẩy, cắn chặt răng, cảm thấy vô cùng không cam tâm, rõ ràng chỉ còn một bước cuối cùng nữa thôi, nhưng Đường Tu Văn đột nhiên xuất hiện, chỉ một câu
nói đã trấn áp được cả liên minh Xuyên Bắc, cướp đi quả ngọt chiến thắng của hội nghị liên minh lần này.
Xuyên Nam đã gần như bị Đường Tu Văn nắm gọn trong tay, đến Lâm Thiên Nam đều bị cậu ta thu phục, nếu các ông lớn của Xuyên Bắc cũng bị Đường Tu Văn thu phục, vậy cả tỉnh Xuyên này còn có ai dám đối đầu với Đường Tu Văn nữa?
Nghĩ đến kế hoạch trước đây Diệp Thiên từng nói với anh ta, anh ta cảm thấy lòng lạnh ngắt, vốn dĩ nếu người của Đường Môn không xuất hiện, thì cà tỉnh Xuyên sau này nhất định sẽ thuộc về Diệp Thiên, nhưng lúc này truyền nhân của Đường Môn ở đây, Diệp Thiên cho dù có mạnh đến đâu thì cũng làm sao đối đầu được với một Đường Môn có bề dày lịch sử như vậy chứ?
“Xem ra không có ai phản đối,
nếu đã như vậy thì từ hôm nay, các vị đều phải nghe theo Đường Tu Văn tôi, cũng coi như là thành viên vòng ngoài của Đường Môn chúng tôi rồi!”.
Đường Tu Văn vênh mặt hất hàm, nắm quyền chỉ đạo toàn hiện trường, khí thế hoàn toàn áp đảo tất cả mọi người.
“Đường Môn giỏi thật, rất có uy phong!”.
Đúng lúc Ngô Quảng Phú đang chìm trong tuyệt vọng, cánh cửa căn phòng đột nhiên mở ra, mọi người ngoái đầu ra nhìn, chỉ thấy một thiếu niên , tuổi, không mặc áo, trên vai có vắt một chiếc khăn tắm màu trắng, đang từ từ bước đến, tóc cậu vẫn còn ướt sũng, hơi nước vẫn còn tỏa ra xung quanh.
Cậu thiếu niên tuy trông khôi ngô tuấn tú, nhưng bộ dạng này cũng tuềnh toàng quá đi, mọi người đều
thầm thắc mắc, người này là ai mà lại dám xông vào phòng họp của các ông lớn, hơn nữa còn dám nói lời giễu cợt Đường Môn.
“Cậu Thiên?”.