Chương
“Vừa rồi tôi thấy cô chú Tiếu đều đối xử thân thiết với cậu như vậy còn tưởng rằng cậu có bản lĩnh, sao, giờ không dám nói nữa rồi à?”
Anh ta nhìn với ánh mắt chế giễu và lắc đầu trước Diệp Thiên tỏ vẻ khinh thường.
Đoạn Lâm Khôn vốn chỉ để ý tới Diệp Thiên. Khi nghe thấy Vạn Viễn Đồ ở gần đó lên tiếng thì anh ta mới quay đầu lại và tái mặt, sau đó cười.
“Anh Đồ, trùng hợp thế, anh cũng ở đây à?”
Vạn Viễn Đồ bỗng tỏ ra kinh ngạc: “Anh bạn biết tôi sao?”
Đoạn Lâm Khôn vội xua tay: “Anh Đồ đánh giá tôi quá cao rồi, tôi không dám nhận là bạn của anh đâu, chỉ là tháng trước anh Đồ có ăn cơm với ông chủ của tôi một bữa, tôi được gặp anh đồ một lần nên mới nhận ra!”
“Ồ!”, Vạn Viễn Đồ suy nghi rồi lập tức phản ứng lại: “Tôi nhớ ra rồi, là người của cậu Hiên, tên là Đoạn Lâm Khôn đúng không?”
“Anh Đồ vẫn nhớ tên của tôi đúng thật là vinh hạnh!”, Đoạn Lâm Khôn cười và giọng điệu tỏ ra tôn kính.
Mặc dù anh ta là tướng lớn dưới trướng của Ngô Lăng Hiên nhưng dù sao thì cậu chủ trước mặt này cũng không kém Ngô Lăng Hiên là bao, dù gì cũng là nhân vật đẳng cấp, một con ngựa còm như anh ta sao có thể so sánh được chứ?
“Tiểu Đoạn, anh khách sáo rồi”, Vạn Viễn Đồ chỉ về phía Diệp Thiên với vẻ châm chọc.
“Anh và cậu ta có ân oán à?”
Đoạn Lâm Khôn gật đầu: “Không chỉ là ân oán mà vừa rồi tôi lái xe tới, đại diện cho ông chủ tới tham gia buổi tiệc của cô Tiếu, kết quả bị cái tên khốn nạn này làm xước xe, lại còn ra tay với tôi, anh Đồ nói xem tôi có nên đòi lại thể diện cho mình không?”
Vạn Viễn Đồ nghe thấy vậy thì nụ cười càng tươi thêm vài phần. Đoạn Lâm Khôn là thuộc hạ của Ngô Lăng Hiên, rõ ràng là đã được sự đồng ý của Ngô Lăng Hiên để làm điều này. Như vậy có nghĩa là Diệp Thiên đã đắc tội với bá chủ của thế giới ngầm ở tỉnh Xuyên rồi.
Nghĩ tới đây, anh ta cười lạnh lùng và lên tiếng: “Tiểu Đoạn, người này đúng là quá khoa trương. Vừa rồi tôi tới mời cậu ta uống rượu và kết bạn, cậu ta không nể mặt tôi thì thôi lại còn lên giọng uy hiếp tôi nữa!”
“Hôm nay anh xử cậu ta thì tôi cũng sẵn sàng giúp một tay, cần giúp gì cứ nói!’
Đoạn Lâm Khôn nghe thấy vậy thì bật cười ha ha và nhìn chăm chăm Diệp Thiên như nhìn một kẻ sắp chết.
“Cậu thật sự cho rằng có chút bản lĩnh thì có thể coi trời bằng vung sao? Cậu đắc tội với tôi trước, giờ còn đắc tội với cả anh Đồ, để tôi xem cậu sẽ chết như thế nào!”
Rất nhiều quan khách đều đổ dồn ánh mắt về phía Diệp Thiên. Vạn Viễn Đồ đại diện cho tập đoàn Âm Dung, Lâm Đoạn Khôn đại diện cho Ngô Lăng Hiên. Hai thế lực này, đắc tội với bất kỳ thế lực nào thì cũng đều là rơi vào ngõ cụt. Giờ Diệp Thiên cùng lúc đắc tội với cả hai thì điều có nghĩa là đang nằm ngay dưới lưỡi hái của tử thần.
Không ít người âm thầm lắc đầu, cảm thấy đáng thương cho Diệp Thiên, cũng có không ít người thì cười trên nỗi đau và cảm thấy Diệp Thiên cuồng ngạo quá nên đáng đời.
Cuối cùng thì Diệp Thiên cũng lên tiếng trước ánh nhìn của đám đông.
Cậu không thèm để tâm tới Vạn Viễn Đồ mà chỉ nhìn Đoạn Lâm Khôn.
“Tôi cho anh một tiếng đồng hồ để anh biết rõ tôi là ai, tới dập đầu vào xin lỗi tôi, vậy mà anh không biết trân trọng cơ hội!”