Chương
“Trò đùa sao”, Diệp Thiên khịt mũi: “Diệp Thiên tôi chưa bao giờ phải nhận lời cầu xin hay chịu sự uy hiếp của ai cả?”
“Nếu như ông thay đổi thái độ, cầu xin tôi thì có khi tôi còn cho mượn kiếm, nhưng giờ sáu người tập trung rồi đòi áp bức tôi, đúng là nằm mơ!”
“Vương cấp của Diệp Thiên tôi không còn là nhập môn nữa rồi, hôm nay tôi cũng không ngại mà tính thêm sáu người vào đâu!’
Diệp Thiên vừa dứt lời thì nổi lên sát ý.
Sáu người tái mặt, bọn họ không ngờ Diệp Thiên lại không chịu thỏa hiệp mà còn chèn ép bọn họ.
“Diệp Thiên, cậu đừng ngông cuồng quá.
“Cậu tưởng cậu là ai? Là tiên nhân phương Đông hay thần linh Phương Tây mà đòi một chọi sáu?”
Liên Đạo Thành nheo mắt, giọng điệu mang vẻ chế giễu.
“Hừ!”
Diệp Thiên bật cười, bước lên trước một bước, bước chân khiến cho mưa lập tức dừng lại, thời gian như ngừng trôi.
“Một địch sáu thì thế nào?”
Một luồng sát ý chiến đầu phóng vọt lên tới tận chín tầng mây xanh.
“Rầm!”.
Giọng nói Diệp Thiên vang lên, kèm theo âm thanh cực lớn, màn mưa trên đỉnh đầu đều bị vỡ tan, vốn đang mưa rào to đột nhiên ngừng lại.
Một luồng nguyên khí hình rồng nhấp nháy tia sáng màu xanh lam trong suốt, khi đuôi rồng vẫy đập, cứ thế đập mạnh về phía sáu vị vương cấp trăm năm kia.
“Cái tên này thế mà ra tay thật sao?”.
Mặt mày sáu vị vương cấp không ngừng biến sắc, bọn họ thực sự không ngờ Diệp Thiên lại dám lấy một địch sáu, hơn nữa còn là chủ động ra tay.
Liên Đạo Thành lao đến đầu tiên, lúc này đuôi rồng màu xanh lam quật xuống, ông ta giơ tay lên đỡ ngang, một luồng chân nguyên quệt ngang đến, đập vào đuôi rồng.
“Bụp!”
Một luồng sức mạnh truyền tới, mọi người bên trong biệt thự nhà họ Tiếu đều bất giác rụt đầu lại, chỉ cảm thấy bầu trời trên đầu như bị một luồng nội lực bao quanh, bức tường bao quanh biệt thự đều rung lắc, như thể sẽ sập xuống bất cứ lúc nào.
Trong không trung, bàn chân Liên Đạo Thành đạp lùi liên tiếp về phía sau, liên tiếp tạo ra năm luồng sóng khí, năm vị vương cấp còn lại đều mặt mày biến sắc, vô cùng kinh ngạc, nhất là khi nhìn thấy Hồng Nhật Pháp Vương và Tây Môn Đoạn Thủy vừa rồi của Diệp Thiên, biểu cảm lập tức trở nên cứng đờ.
Tuy Diệp Thiên có danh tiếng lớn, nhưng suy cho cùng bọn họ cũng đầy vẻ cao ngạo trong người, với thân phận và niềm kiêu hãnh về vương cấp trăm năm, bọn họ cho rằng Diệp Thiên kiểu gì cũng kém bọn họ một bậc.
Nhưng cú đánh này của Diệp Thiên lại dễ dàng đánh cho Liên Đạo Thành phải lùi lại, chỉ là một cú đánh, đã tuyên bố Diệp Thiên và bọn họ có đẳng cấp về sức mạnh là như nhau.