Chương
“Tam Tuyệt Quyền kiểu thứ nhất, Đoạn Hồn!”.
Một quyền đánh vào khắp không gian trời đất, một hình nắm đấm đánh mạnh từ trên xuống, đập thẳng vào trung tâm của bàn tay nguyên khí lớn kia.
“Ào!”.
Ánh sáng màu xanh và ánh sáng bốn sắc màu va chạm trong không trung, ánh mắt Diệp Thiên hơi động, quyền mà cậu đánh ra thế mà lại bị tan biến nhanh chóng dưới bàn tay nguyên khí lớn kia, chân cậu cũng trượt một cái, cơ thể bị đánh cho lùi về phía sau hơn mười trượng.
“Bốn vị vương cấp trăm năm liên kết lại quả nhiên không đơn giản!”.
Diệp Thiên thầm gật đầu, vương cấp trăm năm đều là những kẻ mạnh như những ngôi sao trên trời, bốn vị vương cấp trăm năm liên kết lại, tác dụng vượt xa khi chỉ đứng một mình, uy lực của bốn người này đã vượt quá sức tưởng tượng của Diệp Thiên.
Bàn tay nguyên khí lớn làm tiêu tan quyền của Diệp Thiên, đánh cho Diệp Thiên lùi lại, nhưng cũng biến mất ngay sau đó, Diệp Thiên hoạt động lại gân cốt, giữa năm ngón tay phát ra những tiếng răng rắc giòn tan, đôi mắt trở nên càng thêm mãnh liệt.
“Phải như vậy mới thú vị chứ!”.
Đối thủ càng mạnh, càng có thể kích thích được ý chí chiến đấu của cậu, “Phệ Thiên Cửu Chuyển” mà cậu tự sáng tạo ra cũng là gặp mạnh sẽ mạnh hơn, nghĩ đến cảnh ông lão thần bí xuất hiện trong nhà họ Diệp có thể dễ dàng đánh một cú khiến cậu phải lùi ra sau, ý chí chiến đấu trong đầu cậu càng thêm mãnh liệt hơn.
Nếu sáu người này liên kết lại mà cậu còn không đánh được, thì làm sao có thể đối mặt với ông lão thân bí kia chứ?
“Diệp Lãng Thiên, cậu không địch lại được sự liên kết của chúng tôi đâu!”.
Đúng lúc này, Cô Giang Điếu Tẩu và Liên Đạo Thành cùng lúc bay đến, tốc độ của hai người còn nhanh hơn cả tốc độ âm thanh, mang theo luồng khí rất dài, giống như vệt dài màu trắng do máy bay để lại trên bầu trời vậy, tạo thành hai vệt trắng xóa.
Cơ thể hai người đan xen vào nhau, chiếc áo dài đen rộng của Cô Giang Điếu Tẩu bay phấp phới theo luồng gió, một chiếc cần câu xuất hiện trong không trung bị ông ta tóm vào trong tay.
Đây là vũ khí khiến ông ta thành danh, chỉ thấy cánh tay phất ra, chiếc cần câu quệt ngang không trung, mang theo vệt sáng màu xám, giống như chiếc búa nặng đánh xuống.
Bàn tay Liên Đạo Thành lật lên, hai tay đẩy mạnh, bàn tay lớn màu xanh lam lạnh cũng ập xuống theo chiếc cần câu.
Hai luồng sức mạnh đánh ra tầng tầng lớp lớp, một trước một sau, chỉ trong tích tắc đã đến gần ngay trước mặt Diệp Thiên.
Năm ngón tay Diệp Thiên nắm chặt lại, ánh mắt không vui không buồn.
“Tam Tuyệt Quyền kiểu thứ hai, Phệ Thiên!”
Vẫn là một quyền thực thụ, không chút màu mè, nhưng không gian trước người Diệp Thiên đã trở nên méo mó kỳ dị, hai luồng sức mạnh đánh đến trước người cậu, lại bị chặn đứng ở đó, không có cách nào tiến vào tiếp được.
“Ơ?”.
Liên Đạo Thành và Cô Giang Điếu Tẩu đều ngây người ra, bọn họ cảm nhận được trong quyền này của Diệp Thiên đã thấp thoáng có sực mạnh của không gian.
Sức mạnh của không gian huyền diệu khó nhìn thấu, trong truyền thuyết chỉ có tiên nhân phương Đông, thần linh phương Tây mới có thể kiểm soát được hoàn toàn, nhưng Diệp Thiên vẫn chưa đạt đến mức độ đó, lại có thể đánh ra một quyền mang ý vị không gian, đúng là kỳ lạ.