Chương
Cô Giang Điếu Tẩu bị đứt một cánh tay, sức chiến đấu bị giảm sút nhưng nhìn thấy cảnh tượng này, ông ta cũng không nghĩ nhiều, giơ tay trái lên hóa thành một sợi dây xích khóa chân nguyên trói chặt ngang thắt lưng Diệp Thiên.
Chỉ thoáng chốc, năm vương cấp, năm sợi dây chân nguyên khóa chặt Diệp Thiên trong khu vực trọng lực, hạn chế mọi hành động của cậu.
“Diệp Lăng Thiên, dù tốc độ của cậu có nhanh đi chăng nữa thì giờ làm sao có thể cử động? Làm sao có thể tấn công?”
Cô Giang Điếu Tẩu nhìn Diệp Thiên chân tay đều bị xiềng xích trói lại, ánh mắt lóe lên sát khí.
“Bốn vị, mọi người còn không ra tay?”
Ông ta nhìn bốn người còn lại, ánh mắt bốn vị vương cấp một trăm năm giao nhau, một tay nắm chặt xiềng xích chân nguyên, tay còn lại cùng lúc xuất chiêu.
Bốn luồng công kích, màu sắc khác nhau, uy lực ngút trời đánh thẳng về phía Diệp Thiên.
Lúc này tay chân Diệp Thiên đang bị trói, thất lng cũng bị siết chặt, đã không thể hoạt động bình thường, chỉ có thể đíng nguyên tại chế, bốn luông công kích gần như không phân biệt trước sau tấn công vào bốn vị trí trên người cậu. A Thiên!” Tiếu Văn Nguyệt è bên dưới hoàng hốt hết lên, Tiếu Lâm và Hà Tuệ Mẫn cũng hoảng sự nhìn cảnh tượng này.
“Ầm ầm!”
Tiếng nổ vang lên xung quanh người Diệp Thiên, khói lửa nổi lên như thể bốn viên đạn pháp trung tâm bắn trúng mục tiêu.
Trên gương mặt của bốn vương cấp một trăm năm còn lại toát lên vẻ mừng rỡ, họ nghĩ đây là muốn tuyệt đường của Diệp Thiên, chỉ có ánh mắt Tây Môn Đoạn Thủy hơi thay đổi, không dám buông lỏng cảnh giác.
“Chỉ dựa vào chút kỹ năng nhỏ mà cũng muốn giết tôi à?”
Trong màn khói, một giọng nói chế giễu vang lên, tràn ngập sự khinh thường và kiêu ngạo.
“Cái gì?”
Tất cả mọi người đều nhìn sang, chỉ thấy bụi khói bị gió thổi tứ tung, bóng dáng Diệp Thiên xuất hiện, vẫn hiên ngang, thẳng tắp đứng đó.
Diệp Thiên cứ theo gió điên cuồng nhảy nhót, trên người không có chút thương tích nào, bốn luồng tấn công lúc nãy cứ như rơi vào biển hồ mênh mông không một tin tức.
“Không thể nào!”
Năm vị vương cấp một trăm năm lại kinh ngạc lần nữa.
“Quả nhiên xác thịt Diệp Thiên Lăng đã là cơ thể được trời ưu ái cho cái đẹp, dù chưa từng đạt đến thể trời ưu ái, cũng hạn chế tiếp cận. Chỉ với sự tấn công của năm người họ, nếu muốn làm Diệp Thiên bị thương, e là ít nhất phải tiếp tục ra tay mấy chục lần”.
Tĩnh Di khẽ lắc đầu: “Diệp Lăng Thiên đã đứng ở nơi nơi bất bại, trận chiến này sắp kết thúc rồi”.
Diệp Thiên bị năm xiềng xích chân nguyên trói buộc nhưng cậu không để tâm lắm, sức mạnh trong cơ thể bỗng bộc phát.
“Phụt!”
Năm xiềng xích chân nguyên cùng lúc đứt ra, năm vị vương cấp đều lảo đảo lùi về sau, lộ ra vẻ hết sức kinh ngạc và bàng hoàng.