Chương
“Hừ!”
Diệp Thiên nhìn Lôi Quang Đạn bắn đến này, trên mặt mỉm cười, tràn đầy khinh thường.
Khoảnh khắc Lôi Quang Đạn bắn đến lồng ngực mình, cậu giơ tay phải ra, năm ngón tay vươn về phía trước, dứt khoát chụp vào Lôi Quang Đạn.
Lôi Quang Đạn vốn cực kỳ mạnh mẽ, tốc độ vượt qua âm thanh, lại cứ như vậy dừng ở trước người Diệp Thiên.
Lúc này đồng tử Tây Môn Đoạn Thủy co rụt lại, sắc mặt đầy khiếp sợ, Diệp Thiên cười khẩy.
“Nén sức mạnh sấm sét cuồng bạo thành vật thể lớn chừng bàn tay, sau đó lại phóng thích sức mạnh trong nó ra, sức phá hoại như vậy quả thật vô cùng đáng sợ!”
“Chỉ tiếc, không có tác dụng với tôi!”
“Toàn bộ bên trong Viêm giới đều do tôi điều khiển!”
Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lẽo, bỗng nhiên dời sang nhìn Cô Giang Điếu Tẩu. “Ông đã đứt một cánh tay, sức chiến đấu giảm mạnh, vậy tôi sẽ dùng chiêu thức của đồng bạn ông tiễn ông lên đường!”
Cậu vừa dứt lời, Lôi Quang Đạn trong tay ném ra ngoài, tốc độ không chỉ gấp đôi tốc độ của Tây Môn Đoạn Thủy.
“A!”
Khí tức của Cô Giang Điếu Tẩu vốn đã uể oải, tốc độ di chuyển giảm xuống nghiêm trọng, một chiêu này của Diệp Thiên khiến ông ta vô cùng bất ngờ, căn bản không kịp né tránh, nhoáng cái Lôi Quang Đạn đã đập vào lòng ngực ông ta.
Tiếng hét thảm thiết truyền khắp Viêm giới, sấm sét vô tận bỗng nhiên mở rộng, trực tiếp nổ ra một lĩnh vực sấm sét rộng mấy chục trượng, bao kín Cô Giang Điếu Tẩu.
Bởi vì không chịu nổi thử thách của sấm sét cuồng bạo này, cơ thể ông ta bị nổ tung, hóa thành bột mịn bay đầy trời.
“Hít!”
Bốn người còn lại đều sợ hãi hít sâu một hơi, sáu vị vương cấp trăm năm, bây giờ đã có hai người ngã xuống.
“Sức mạnh được lắm tôi dùng rất thuận tay!”
Khóe miệng Diệp Thiên mang theo nét cười hệt như ma quỷ, lại lần nữa nhìn về phía bốn người.
Lúc này khuôn mặt đẹp trai dị thường của Lệ Tà vặn vẹo dữ dội, ông ta gần như không hề do dự, tiến lên một bước, ôm quyền thi lễ với Diệp Thiên.
“Diệp Đế Vương, tôi nhận thua!”
“Trước đó là chúng tôi bị Cô Giang Điếu Tẩu và Bích Ba Yên Khách mê hoặc nên mới mạo phạm nhiều như vậy, vẫn mong Diệp Đế Vương giơ cao đánh khẽ, ngừng đấu ở đây!”
“Bốn người chúng tôi sẽ bồi thường thỏa đáng, mỗi người đều dâng lên một món chí bảo cổ xưa thay lời xin lỗi!”
Ông ta nói xong, ba người khác cũng phản ứng kịp, cùng nhau tiến lên ôm quyền cúi thấp người với Diệp Thiên.
“Diệp Đế vương, chuyện này là lỗi của chúng tôi, hi vọng chúng ta ngừng đánh ở đây, chúng tôi tuyệt đối không dám tranh giành bí ẩn trường sinh nữa, sau này hễ là nơi có Diệp Đế Vương, chúng tôi đều sẽ đi đường vòng, vĩnh viễn không dám làm trái!”
Giọng điệu mấy người rất chân thành, không hề có chút giả dối nào.