Chương
Diệp Tinh cảm thấy kỳ lạ với lời nói của Thi Tú Vân, cậu cảm thấy Thi Tú Vân giống như đang dặn dò vậy, thế nhưng từng lời nói của Thi Tú Vân đều vô cùng chân thành nên cậu lập tức gật đầu.
“Mẹ, cảm ơn lời dạy của mẹ, con nhất định sẽ không phụ sự mong đợi của mẹ!”
Thi Tú Vân gật đầu và quay qua Diệp Sơn.
“Bố!”
Đây là lần đầu tiên bà nói ra những lời từ đáy long với Diệp Sơn từ sau khi Diệp Thiên bị phế bỏ võ mạch.
“Trước giờ con đều ít nói chuyện với bố!”
“Từ khi con được gả cho nhà họ Diệp, ngoài chuyện của Thiên Nhi ra thì con luôn coi trọng bố!”
“Những chuyện sau này của nhà họ Diệp, mong bố quan tâm thêm, nhà họ Diệp thiếu bố thì không còn là nhà họ Diệp nữa!”
Diệp Sơn khẽ chau mày và cảm thấy kinh ngạc: “Tiểu Vân, con…”
Thi Tú Vân cười hiền lành, không hề trả lời mà chỉ hỏi về Diệp Thiên.
Nhắc tới Diệp Thiên, Diệp Sơn chỉ lắc đầu.
“Thiên Nhi nhờ người gửi lời, nói rằng thằng bé rời đi một thời gian, không biết là đi đâu!”
Thi Tú Vân nghe thấy vậy thì cũng chau mày, một lúc sau bà chỉ khẽ cười và lắc đầu.
“Bây giờ Diệp Thiên không còn là đứa bé ngây thơ năm xưa nữa, thằng bé đã là một cái cây lớn, có thể kết nối với người khác và tung hoành khắp thiên hạ rồi!’
“Thằng bé đã nói muốn rời đi một thời gian thì đương nhiên chẳng ai có thể tìm được, chỉ có điều, con không đợi được thằng bé nữa rồi!”
“Mọi người nói với thằng bé giúp con, không được vì con mà làm bất kỳ chuyện gì, không được tìm con, hãy đi tốt con đường của riêng mình!” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Diệp Sơn và Diệp Tinh đều tái mặt, từ giọng nói của Thi Tú Vân thì bọn họ có thể cảm nhận ra được sự khác thường.
Bọn họ đang định hỏi thì bỗng có một bóng hình từ ngoài bước vào và xuất hiện trong đại sảnh.
Mọi người nhìn kỹ rồi bỗng tái mặt, người tới không phải ai khác mà chính là người đàn ông bí ẩn trước đó đánh lui Diệp Thiên.
“Tiểu Vân, năm tới rồi, thời gian đã tới rồi!”
Ông ta chẳng buồn nhìn những người khác trong nhà họ Diệp, chỉ nhìn Thi Tú Vân với vẻ âm u.
Thi Tú Vân bồng trở nên nghiêm túc và gật đầu với người đần ông.
Mãy người Diệp Son còn chưa kịp phàn nàn thì người đàn ông kia đã phất tay, một luông sáng hiện ra truước mặt ông ta và Thi Tú Vân, không gian như nứt ra làm hai.
Thi Tú Vân và ông cụ thoát cái đã biến mất giữa khe núi không gian, sau đó khe nit từ từ hợp lại và trả về sự im lặng như bình thường.
“Tay không xé rách không gian?”
Thấy khe không gian dần khép lại. Diệp Sơn giật mình đứng tại chỗ, tới khi Thi Tú Vân và ông lão thần bí kia hoàn toàn biến mất thì ông ta mới thảng thốt kêu lên.
Khả năng điều khiển sức mạnh không gian, dùng tay không xé rách không gian để con người có thể tự do qua lại trong khoảng không gian đó, tu vi như vậy đã vượt xa vương cấp.