Chương
Tuy cô ta giữ mình trong sạch, thủ thân như ngọc nhưng điều này không có nghĩa là cô ta không biết mấy suy nghĩ của cánh đàn ông. Trong mấy năm nay, cô ta từng gặp vô số kẻ theo đuổi, có vài tên dùng cách phản ứng ngược là ra vẻ thờ ơ làm cô ta hiếu kỳ.
Thấy tình huống như thế, cô ta vẫn bình tĩnh như cũ, chờ đối phương lộ ra bộ mặt thật, cô ta cho rằng chắc chắn người này cũng giống đám người kia thôi.
Nhưng đợi suốt mười phút, thanh niên vẫn chẳng nhúc nhích, dường như quyển sách trong tay mới là mỹ nữ tuyệt thế, còn cô ta chỉ như món đồ tang.
“Tôi không tin anh sẽ thờ ơ nổi!”
Hoa khôi hừ lạnh trong lòng, mang theo khí thế không chịu thua, định không màng gì cả mà tiếp cận thanh niên.
Lúc bộ ngực sắp đụng vào tay thanh niên, thanh niên chợt lên tiếng.
“Bạn học, tôi biết cô đang cá cược với bạn mình nhưng tôi không phải món đồ giải khuây của mấy người!”
“Muốn chơi Thật hay Thách thì tìm người khác đi, tôi tin những người khác sẽ rất bằng lòng phối hợp!”
Giọng nói phái nam lạnh nhạt, thanh niên vừa nói xong thì đi thẳng tới trước bệ thư viện, để lại cô gái ngẩn ngơ tại chỗ.
Thanh niên chìa ra thẻ mượn sách, cầm theo quyền mộng xuân ra khỏi thư viện, mà cái tên trên thẻ mượn sách lại là hai chữ cứng cáp:
Diệp Thiên!
Sau khi Diệp Thiên luyện Chân Vũ Thiên Lôi Kiếm thất bại trên biệt thự bên sườn dốc ở Lư Thành, cậu bỗng biến mất khỏi tầm mắt của những cao thủ đẳng cấp.
Không ai biết cậu đi về đâu, còn cậu thì lựa chọn một nơi có vị trí địa lý vô cùng đặc biệt cả ở trong nước và quốc tế để ẩn thân, đó chính là Cảng Đảo!
Luyện chế Chân Vũ Thiên Lôi Kiếm buộc tu vi sức mạnh tinh thần của cậu phải đạt tới cảnh giới phá nguyên, nhưng cậu vẫn còn thiếu một bước để đưa mình tới cảnh giới này, cậu cần phải nghĩ cách tìm ra được thời cơ để có thể bứt phá trong thời gian ngắn nhất ở bước này.
Phá nguyên chính là phá xong tạo lại, sức mạnh tinh thần được thu thập và tạo dựng lại từ đầu. Muốn đạt tới cảnh giới này,không chỉ mỗi chất lượng của sức mạnh tinh thần có thể bù đắp mà buộc tâm trạng của bản thân phải hoàn toàn được thăng hoa.
Tại biệt thự bên sườn núi Lư Thành, Diệp Thiên nghĩ cả nửa ngày trời mới quyết định biến mất khỏi ánh mắt thế tục, cắt đứt toàn bộ liên lạc với bạn bè, người thân, một mình đi tới nơi bản thân chưa một lần đặt chân đến bao giờ.
Muốn tu nhiều thì ẩn trong thành phố, muốn tu ít thì ẩn nơi hoang vu, Diệp Thiên chọ Cảng Đảo cũng vì muốn trải nghiệm cuộc sống của một người bình thường giữa thành phố xa hoa, ồn ào và huyên náo.
Một năm qua, cậu đứng quá cao, có rất nhiều thứ mà cậu không thể nhìn thấy, không tiếp xúc được, chẳng có cách nào chú tâm đến những đạo lý thường ngày.
Đến Cảng Đảo, cậu vứt bỏ đi vầng hào quang quanh mình, chỉ trở thành một sinh viên vô cùng bình thường, nhập học tại đại học Tử Kinh Hoa.
Diệp Thiên hiện giờ không phải tướng Long Nhận, không phải Đế Vương Bất Bại, càng không phải cái gì mà kẻ mạnh nhất thế gian.
Hiện giờ, cậu chỉ là một sinh viên đại học rất bình thường tên Diệp Thiên, một người Hoa Hạ sống cuộc sống dưới đáy xã hội.
Cậu ăn mặc giản dị, tay cầm cuốn sách, rời khỏi thư viện. Hành động phớt lờ hoa khôi của trường khiến rất nhiều người nhìn cậu bằng con mắt quái dị.