Chương
Mặc dù rất coi thường Diệp Thiên nhưng Uông Lạc Đan không nói bất cứ câu nào. Một tên dân thường mặc đồ chợ như Diệp Thiên, làm sao có khả năng đối đầu với “thái tử” Cảng Đảo cơ chứ?
Nguỵ Tử Phó thầm cảm kích những lời nói của Uông Lạc Đan, cậu ta quay qua nhìn Diệp Thiên, nói đầy áy náy: “Anh Thiên, thật ngại quá, hôm nay để anh chê cười rồi, nhưng tôi thực sự không động tới tên khốn kiếp đó được, đành nhịn vậy thôi!”
“Đi thôi, tôi đưa anh đến chỗ khác ăn cơm!”
Thấy Nguỵ Tử Phó vẫn thân thiết với Diệp Thiên như cũ, Uông Lạc Đan thở dài trong lòng, tỏ ý không vui. Còn Nhậm Uyển Doanh, lúc ở thư viện còn có chút thiện cảm với Diệp Thiên nhưng trải qua chuyện vừa rồi, chút thiện cảm đó cũng theo gió bay đi.
Mặc dù cô ta không mong cầu vinh hoa phú quý nhưng đối với một người con trai không có khí khái, không có tôn nghiêm và nghĩa khí với bạn bè là dạng đáng khinh nhất.
Diệp Thiên đã sớm cảm nhận được hai cặp mắt lạnh lùng của hai cô gái nhưng anh không quá để tâm, chỉ mìm cười, lắc đầu với Nguy Từ Phó.
“Không sao, cậu Phé, với tôi, ăn cơm ở đâu cũng như nhau cả thôi. Cậu mời tôi ăn cơm đã cho tôi cơ hội cải thiện bữa ăn của mình rôi!”
Cậu vừa nói, vừa nhìn về phía chiếc xe thùng ở phía xa trên phố, trong mắt loé lên.
Nguỵ Tử Phó vỗ vỗ vai Diệp Thiên, đang định lấy xe, đưa ba người đến một nhà hàng tây khác. Cậu ta còn chưa kịp nói gì, Diệp Thiên đột nhiên tiến tới gần, thấp giọng nói: “Cậu Phó, cậu thực sự thích Nhậm Uyển Doanh sao?”
Nguỵ Tử Phó đứng hình ba giây, sau đó gật đầu, cũng thấp giọng đáp: “Anh Thiên, đây đâu phải lần đầu tôi nói chuyện này với anh . Tôi thực sự thích cô ấy, là kiểu muốn cưới về làm vợ luôn ấy. Tôi rất nghiêm túc!”
“Vậy sao?”, Diệp Thiên xoa xoa mũi: “Nếu tôi nói, cậu sắp có cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân, cậu có bằng lòng không?”
“Anh hùng cứu mỹ nhân?”, Nguỵ Tử Phó trợn tròn mắt: “Chắc chắn là bằng lòng chứ, nhưng anh nói vậy là có ý gì?”
Anh hùng cứu mỹ nhân đương nhiên sẽ tạo hảo cảm cho phái nữ rồi. Có điều, Nguỵ Tử Phó không hiểu, giữa thanh thiên bạch nhật, cậu ta đào đâu ra cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân?
Cậu ta vừa dứt lời, còn chưa đợi Diệp Thiên đáp lại, tiếng động cơ xe bỗng vang lên.
Một chiếc xe tải màu trắng từ bên cạnh lao tới, lướt qua chỗ bốn người đang đứng.
Lúc đi qua chỗ Nhậm Uyển Doanh, một túi chất lỏng không màu được vứt ra từ cửa sổ xe, hướng thẳng về phía Nhậm Uyển Doanh.
Mọi chuyện xảy ra trong nháy mắt, mấy người đều không kịp phản ứng, Nhậm Uyển Danh hét toáng lên, chỉ có thể mở to mắt nhìn túi chất lỏng không màu ngày càng tiến lại gần mình. Nguỵ Tử Phó đứng bên cạnh muốn chắn giúp cô ta nhưng cơ thể lại không thể động đậy.
Ngay lúc túi chất lỏng sắp đổ lên đầu Nhậm Uyển Doanh, Diệp Thiên ra tay, cậu đẩy nhẹ một cái vào sau lưng Nguỵ Tử Phó.
Nguỵ Tử Phó bất ngờ lao về phía trước, vừa vặn chắn ngang trước mặt Nhậm Uyển Doanh. Túi chất lỏng không màu đổ lên đầu Nguỵ Tử Phó, khiến cả người cậu ta ướt nhẹp.
“Á!”
Nhậm Uyển Doanh và Uông Lạc Đan mãi mới định thần lại, vội bước tới.
“Cậu không sao chứ?”
Nguỵ Tử Phó ngửi ngửi quần áo, phát hiện chỉ là nước lã thì mới lắc đầu.