Chương
“Diệp Thiên!”
Diệp Thiên đi ung dung trên đường, định men theo con đường để tới quán bar, tối nay cậu còn phải đi làm. Bổng nhiên phía sau có tiếng hô vang lên.
“Cái cô gái này, sao mà còn đuổi theo không biết?”
Cậu tò mò quay lại nhìn. Nhậm Uyển Doanh lúc này đã chạy tới trước mặt cậu, thở hổn hến, mồ hôi lã chã.
“Anh…anh đừng chạy lung tung, mau cùng tôi tới nhà họ Ngụy!”
Cô gái vừa nói vừa kéo Diệp Thiên.
“Cô đi theo làm gì?”
Biếu cảm của Diệp Thiên hết sức kỳ lạ.
“Sao tôi không thể đi theo? Anh giết chết Nhiếp Vân Hồ và Cận ức Trần, nhà họ Nhiếp và họ Cận sẽ không tha cho anh đâu, còn không đi tìm sự giúp đỡ từ nhà họ Ngụy thì anh không đi nổi đâu!”
Đôi mắt cô gái ánh lên vẻ kiên định.
“Vừa rồi anh nói tôi không hiểu anh, đúng là tôi không hiểu anh nhưng dù trước đây anh như thế nào và anh là người ra sao thì Nhậm Uyển Doanh tôi vẫn thích anh, hơn nữa thích tới mức không thể dứt ra được nữa!”
“Tôi mặc kệ những thứ khác, tôi chỉ biết là quan tâm tới anh, tôi không muốn anh vì chuyện này mà rơi vào nguy hiểm, tôi chỉ muốn tìm mọi cách đế có thể cứu được anh!”
“Đi, mau cùng tôi tới nhà họ Ngụy!”
Nhậm Uyển Doanh lần đầu tiên quyết tâm như vậy. Cô ta lôi Diệp Thiên tới bên vệ đường và bắt xe.
Đôi mắt Diệp Thiên lấp láy. Cậu cảm thấy ngạc nhiên và cứ để cho Nhậm Uyển Doanh kéo cậu vào trong Chiếc xe taxi.
Trên xe, cậu bỗng có cảm giác hết sức kỳ lạ. Cô gái như Nhâm uyển Doanh, lần đầu tiên cậu gặp.
Dù đỗ tận mắt chứng kiến cậu giết chết hai người nhưng cô gái vẫn
không hề cảm thấy sợ hãi, dù biết rằng thứ mà mình đối diện là một
người máu lạnh thì cô vẫn không hề kiêng dè mà theo đuổi sự quyết liệt đó khiến cậu thấy cảm động.
Nhìn Nhậm Uyển Doanh siết chặt nắm đấm, Diệp Thiên cười khổ. Giờ thì cậu bắt đầu cảm thốy hoang mang, không biết phải đối diện như thế nào.
Cậu cũng thật sự không ngờ, tới Cảng Đảo làm một sinh viên bình thường, một người đi làm thuê mà lại gặp một cô gái như vậy.
Chiếc taxi còn chưa đi tới nhà họ Ngụy thì lúc này tại nhà họ Nhiếp và nhà họ Cận, nỗi tức giận đã bao trùm từ trên xuống dưới.
Nhiếp Hoa – gia chủ nhà họ Nhiếp quỳ trước đại sảnh, mặt đầy căm hận nhìn Cận Lãnh Hàn
“Ông Cận, tên khốn giết chết con trai tôi, chúng tôi đã gia nhập vào thương hội Cận Môn rồi, đã là thành viên của nhà họ Cận, mong ông thay tôi làm chủ!”
Đôi mắt Cận Hàn Lãnh âm sầm, sát ý trỗi dậy, ông ta giống như Nhiếp Hoa đều đau đớn khi mất đi con trai, mối thù này sao có thể bỏ qua được chứ?
ông ta còn chưa lên tiếng thì một bóng hình cao lớn đã bước vào.
“Hừ, một tên học võ tới từ Đại Lục mà lại giết chết đệ tử của tôi sao, đúng là chán sống”
“Nhiếp Hoa, không cần nói nhiều, đi, tôi cùng ông tới nhà họ Ngụy đòi lại công bằng cho con trai ông, cũng là để cho hung thủ giết chết đệ tử của tôi phải trả giá!”