Chương
Đúng lúc đó, Diệp Thiên bỗng quay đầu lại, lạnh nhạt lên tiếng.
“Sao nào, ông muốn giết tôi ư?”.
Lúc cậu xoay người lại, Nhậm Uyển Doanh cảm giác như thế giới đổ sụp, trước mắt một mảnh tối tăm. Cô ta cho rằng Diệp Thiên xong đời rồi, có mọc cánh cũng khó thoát.
Ngụy Tử Phó vô cùng hối hận, thầm mắng mình vô dụng, đáng ra không nên để Diệp Thiên đến nhà họ Ngụy.
“Kẻ độc ác, chính cậu đã giết con trai tôi? Tôi phải bắt cậu lấy mạng đền mạng!”.
Nhiếp Hoa nhìn thấy kẻ thù ở trước mắt, lập tức không kiên nhẫn được nữa, tức giận hét lên.
ông ta quay sang Vi Lạc, sốt ruột nói: “Vi tiền bối, mong ông hãy ra tay trừng trị kẻ độc ác này, báo thù cho con trai tôi và đồ đệ ông!”.
Ồng ta kích động cầu xin, nhưng lại phát hiện Vi Lạc không có phản ứng gì. Ồng ta ngẩng đầu nhìn, trên mặt Vi Lạc chứa đầy nỗi sợ hãi, giống như nhìn thấy sự vật đáng sợ nhất trên đời, vội vàng lùi về sau.
“Vi tiền bối?”.
Nhiếp Hoa lại gọi một tiếng, Vi Lạc vẫn không có phản ứng gì, chỉ nhìn Diệp Thiên với vẻ mặt sợ hãi, cơ thể run rẩy kịch liệt.
“Cậu… Cậu là… Diệp Lăng Thiên?”.
Cuối cùng, một tiếng hô kinh hoàng vang vọng khắp trang viên. Vi Lạc hết sức sợ hãi, khí thế trước kia đều không còn thấy đâu.
Ngoài Kỷ Nhược Tuyết và Ngụy Phó ra, những người khác đều hoang mang, không hiểu vì sao Vi Lạc lại sợ đến vậy, còn gọi Diệp Thiên là Diệp Lăng Thiên.
Uông Lạc Đan đứng cách đó không xa chớp chớp mắt, bỗng nhiên như nhớ ra điều gì đó, há hốc miệng nhìn Diệp Thiên với ánh mắt không thể tin nổi.
Chốc lát sau, tiếng hét chói tai của cô ta rạch ngang bầu trời, rúng động lòng người.
“Đế Vương Bất Bại, Diệp Lăng Thiên?”.
Khi ba chữ “Diệp Lăng Thiên được thốt ra từ miệng Vi Lạc, Uông Lạc
Đan ở bên cạnh lập tức có cảm giác rất quen thuộc, thầm nghĩ đã nghe qua cái tên này ở đâu đó.
Nhưng chốc lát sau, một tiếng hét kinh ngạc vang vọng khắp nhà họ
Ngụy, cuối cùng cô ta cũng nhớ ra mình đã nghe qua cai tên này ở đâu.
“Đế Vương Bất Bại Diệp Lăng Thiên””.
Mấy năm gần đây, nhà họ Uông của cô ta ngày càng suy thoái, nay không bằng xưa, hầu như đã rơi xuống tầng chót cùng trong mười nhà quyền thế ở Cảng Đảo, bất cứ lúc nào cũng có thể bị những gia tộc khác rình mò ở bên dưới thay thế nhưng chung quy nội tình của nhà họ Uông vẫn còn đó.
ở nhà họ Uông bọn họ có một vị võ giả bảo hộ, tu vi cực kì mạnh, có thế giở tay nhấc chân là phá núi nứt đá, đủ để đứng ngang hàng với Nam Liệt của Đông Thăng và cậu Trần của nhà họ Cận.
Điều này là bí mật lớn nhất trong giới thượng lưu ở cảng Đảo, hầu như chỉ có những người đỉnh cao ở giới thượng lưu mới biết.
Bản thân cô ta là đệ tử cuối cùng của người bảo hộ đó, là một võ giả thực thụ, tu vi đã đạt đến đỉnh cao võ sư, chỉ còn cách chí tôn võ thuật một bước. Đây là bí mật lớn nhất của cô ta, cho dù là bạn bè thân thiết nhất của cô ta cũng không hay biết.
Trong hai năm này, cái tên mà sư phụ của cô ta nhắc tới nhiều nhất chính là Diệp Lăng Thiên!