Chương
Dù Mitsui Masao đã sống hơn trăm năm, nhưng vẫn không thể so với Cận Vô Trần đã hai trăm tuối được.
Kiếm vực lúc này của Cận Vô Trần đã đạt đến mức độ mà làm vạn cách cũng khó phá vỡ, không thể xâm nhập, dù có bảy tám vị vương cấp chín sao từ nước ngoài tấn công cũng chưa chắc có thể phá vỡ được kiếm ý cô đọng mạnh mẽ này được, bất kỳ đòn tấn công nào hướng đến kiếm vực cũng sẽ bị từng
tầng kiếm khí chia cắt suy yếu, sau đó sức mạnh sẽ biến mất.
“Ông tổ nhà họ Cận, quả nhiên danh bất hư truyền!”
Ngụy Phó tuy cảnh giới kém hơn rất nhiều, nhưng vẫn bị kinh sợ bởi cảnh tượng trước mắt, kiểu phương thức chiến đấu tự mình biến đổi thế giới, biến hóa lãnh địa này, ông ta cũng là lần đầu tiên được thấy.
Uy lực vương cấp, quả là kinh khủng!
Nếu như nói, Mitsui Masao Quốc Đảo là kiếm thánh, thì bản thân Cận Vô Trần có thế được xem là bậc vương giả trong kiếm thánh.
“Xoẹt!”
Trong kiếm vực, lại một luồng kiếm mang lóe lên, chỉ nghe thấy tiếng kiếm vang vọng, Hàm Quang trong tay Cận Vô Trần lại chém xuống. Ánh mặt trời bị lưỡi kiếm mỏng như cánh ve này phân tách thành nhiều màu, sau đó, ông ta bước ra một bước, ánh mắt xem thường, tia sáng hủy diệt mọi thứ, một kiếm chém ra.
“Tọa vong vô tâm, phong thiên địa!”
Một kiếm này không dùng quá nhiều sức mạnh và sức bùng nổ đáng nói, chỉ là một kiếm nhẹ nhàng, giống như ông lão trong hoa viên múa kiếm, không hề có màu mè bày vẽ nhiều.
Nhưng ngay khi một kiếm chém ra, mọi người nhìn thấy không gian cả trăm trượng trên mặt biển phía xa, tựa như bị một sợi chỉ bạc dài mỏng chặn lại, bao vây bên trong.
Mà trong vòng vây này là vô số kiếm mang, giống như có cả nghìn vạn lưỡi kiếm thần binh đáng chém loạn xạ bên trong, mãi đến khi chém sạch vật sống bên trong thì mới dừng lại.
“Kiếm này thật đáng sợ!”
Ngụy Phó khẽ nói, không lạnh mà cả người lại run.
Mấy người Nhậm Uyển Doanh bên cạnh ông ta cũng kinh sợ bởi sức mạnh kinh khủng mà khoa học không thể giải thích được, gần như quên mất phản ứng.
“Kiếm vực?”
Trong chốc lát Diệp Thiên đã bị bao vây trong vòng tròn này, vẻ mặt cậu có phần nghiêm trọng.
Vô số kiếm ý tung hoành bên trong, Diệp Thiên chập hai ngón tay lại sau đó điên cuồng vung tay.
Bên ngoài là vòng kiếm khổng lồ cả trăm trượng, một luồng kiếm khí đều đạt đến đỉnh cao, chính là đòn tấn công mạnh nhất mà cao thủ vương cấp có thể thi triển.
Hai ngón tay cậu điên cuồng di chuyển, chém khắp quanh người hoặc là đâm, mỗi một đòn đều va chạm với một luồng kiếm khí.
Người ngoài nhìn vào thì vòng kiếm này giống như bao phủ vô số kiếm khí. Còn Diệp Thiên, tuy bị nhốt bên trong nhưng lại dùng chân nguyên vô song kích động kiếm mang điên cuồng, hình thành một pháo đài cỡ nhỏ kiên cố không gì phá vỡ được, dù kiếm khí có dày đặc kinh khủng đến thế nào, cũng có một dùng một luồng kiếm khí phá vỡ.
“Diệp Đế vương đã rơi vào bên trong vòng kiếm rồi, bây giờ tuy có thể bảo vệ bản thân, nhưng không có sức chống trả, cậu ta phòng ngự như vậy, có thể kiên trì được bao lâu?”