Chương
Tám người đưa mắt nhìn nhau, không ai nói gì quá nhiều, hiển nhiên toàn là người quen cũ, ai cũng nhìn về phía quầng sáng mười màu bằng ánh mắt tham lam.
“Các vị, mọi người đến đây vì cùng chung một suy nghĩ. Chí bảo trong thiên hạ này đều do người có năng lực chiếm giữ, còn về phần bảo vật, ai lấy được phải xem bản lĩnh của người đó. Chỉ mong mọi người đừng vì một món bảo vật mà đánh mất hòa khí!”
Đạo trưởng Thiên Nhất tay cầm phất trần, dù ông ta là người xuất gia cũng khó kiềm lòng được cám dỗ của sức mạnh mà món bảo vật này mang tới.
Những người khác chỉ khẽ gật đầu, muốn lấy được món chí bảo này, ngoại trừ thực lực ra, còn cần thêm rất nhiều may mắn. Đối với họ mà nói, nếu người nào đó trong số họ lấy được bảo vậy, những người khác sẽ từ bỏ việc tranh giành.
Dù sao thì đám đông có mặt ở đây sở hữu thực lực tương đương, không ai muốn vì một món bảo vật mà đánh nhau đến một mất một còn, tổn thương nguyên khí.
“Tôi có thể cảm nhận được sức mạnh lôi đình cuồng bạo bên trong quầng sáng mười màu này, các vị, chi bằng chúng ta đợi thêm chút nữa, đợi khi sức mạnh lôi đình giảm tới lúc yếu ớt nhất rồi chúng ta tiến vào lấy bảo bối?”
Lôi Bắc Minh xuất thân từ Long Hổ Sơn, Thiên Sư Phủ của Long Hổ Sơn chủ yếu tu luyện lôi ấn, điều khiển vạn lôi trong thiên hạ cho nên khá nhạy cảm với sức mạnh lôi đình, ông ta đề nghị như vậy.
“Lôi huynh nói chí phải, đợi thôi!”
Đám đông đồng loạt gật đầu, những người có mặt ở đây toàn là vương cấp bậc cao, dù lý lịch nhỏ nhất thì cũng đã tu luyện trên một trăm năm mươi năm, làm sao lại thiếu kiên nhẫn được cơ chứ?
Họ đợi khoảng một tiếng đồng hồ, đám đông có thể cảm nhận được sức mạnh lôi đình trong đó đột nhiên giảm bớt.
“Là lúc này đây!”
Ánh mắt của tám người họ đột nhiên lóe ra tinh quang, đây chính là thời cơ mà họ đang đợi.
Tám vị vương cấp dường như không phân biệt trước sau, họ thi triển công pháp, định lao vào quầng sáng mười màu.
“Đùng!”
Tám người vừa mới nhúc nhích thì quầng sáng mười màu thoáng rung lên, sau đó, mười tia sấm sét cực lớn bắn ra ngoài, chia về phía tám người.
Tám người lộ vẻ kinh ngạc, không ai ngờ biến cố này sẽ xảy ra.
Sức mạnh sấm sét vô cùng cuồng bạo, họ chưa từng gặp phải luồng sức mạnh nào mạnh mẽ đến thế. Tám người lập tức giở thủ đoạn riêng, ngưng tụ chân nguyên trước thân mình tạo thành bức tường chắn, định đỡ lấy đòn tấn công này.
“Xẹt xẹt!”
Tám người đều bị sét đánh trúng, tường chắn lập tức bị phá hỏng, không một ai trong tám người là ngoại lệ, ai nấy “hừ” một tiếng đau đớn, bị đánh cho nghiêng ngả về sau. Họ chỉ cảm thấy khí huyết trong cơ thể sôi sục, mà chỗ bị trúng lôi đình thậm chí còn xuất hiện mảng cháy đen rất to.
“Sức mạnh đáng sợ quá, rốt cuộc đây là bảo bối gì vậy?”
Tám người kinh ngạc mãi không thôi, nhưng chẳng có ai rút lui, ngược lại còn âm thầm thấy vui mừng.
Uy lực của bảo vật càng mạnh thì khao khát cướp lấy nó càng mạnh mẽ.
Tám người đang chuẩn bị xông lên một lần nữa thì một giọng nói lãnh đạm đột nhiên vang ra.
“Thứ tôi luyện chế ra mà các người cũng muốn tranh giành?”
Giọng nói này vọng ra từ bên trong quầng sáng mười màu, tám người đồng loạt sững sờ, sau đó quầng sáng cũng tan đi, một thanh kiếm cổ xưa lấp lánh ánh sáng nhiều màu cuối cùng cũng hiện ra trước mặt họ. Nhưng tám người này còn chưa kịp phản ứng, thanh kiếm dài đã đột ngột rơi xuống, sau đó được một bàn tay trắng nõn và thon dài nắm chặt lấy.