Chương
Cậu ta còn chưa dứt lời thì bỗng có một con gió mạnh ập tới, cỏ dạt qua một bên, hàng cây lớn rợp trời bên cạnh lá rơi lả tả, một bóng hình đĩnh đạc xuất hiện trước mặt đám đông.
Viên Sùng Quang quay qua nhìn, đó là một người thanh niên trông rất đặc biệt. Cậu ta không biết người này từ đâu tới.
Khi cậu ta còn đang cảm thấy kỳ lạ thì nữ thần trước giờ vốn luôn lạnh lùng bỗng chạy tới trước và lao vào lòng người thanh niên kia.
Viên Sùng Quang trợn tròn mắt, không dám tin. Trước giờ cậu luôn biết Hoa Lộng Ảnh có một người bạn trai thần bí, cậu ta cũng nghe không ít người nhắc tới Diệp Thiên và cũng biết Diệp Thiên có bản lĩnh kinh người nhưng đây là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy người thật.
“Cuối cùng anh cũng quay trở về rồi!”
Hoa Lộng Ảnh ôm lấy Diệp Thiên, giọng nói nhẹ nhàng giống như một người vợ ngóng trông chồng đã lâu.
“Đã để em phải lo lắng rồi!”
Người thanh niên chính là Diệp Thiên. Cậu khẽ vỗ vai Hoa Lộng Ảnh, đôi mắt từ dịu dàng bỗng chuyến sang lạnh lùng.
“Tiểu Ảnh, chuyện của mẹ anh là thế nào?”
Hoa Lộng Ảnh giật mình, lúc này mới tách ra khỏi Diệp Thiên, biểu cảm trở nên nghiêm túc hơn.
“Em nghe Diệp Tinh nói, cô Tú Vân đã bị một người đàn ông thần bí đưa đi rồi!”
Cô vừa nói vừa miêu tả lại sự việc cho Diệp Tinh.
“Đưa đi tước mặt Diệp Vân Long và Diệp Sơn sao?”
Nghe Hoa Lộng Ảnh trần thuật, ánh mắt Diệp Thiên đanh lại. Thực lực của Diệp Vân Long lúc này đã kém hơn cậu rất nhiều nhưng dù sao Diệp Vân Long cũng là một cao thủ siêu phàm. Còn Diệp Sơn, với sự thể hiện khi ở bờ biển phía Nam thì cũng cho thấy thực lực còn hơn cả Diệp Vân Long. Muốn đưa Thi Tú Vân đi khỏi bọn họ thì ít nhất người đó cũng phải là vương cấp.
“Người đàn ông thần bí sao?”
Dường như trong nháy mắt Diệp Thiên đã nhớ tới người đàn ông núp ở nhà họ Diệp đã đánh cậu bật lui chỉ bằng một đòn tấn công.
“Lẽ nào là ông ta?”
Diệp Thiên bắt đầu tính toán. Cậu nhìn Hoa Lộng Ảnh rồi xin lỗi: “Tiểu Ảnh, anh vừa quay về, đúng ra nên ở cạnh em nhưng giờ xem ra anh phải quay về nhà họ Diệp một chuyến để tìm hiểu ra đầu đuôi sự việc!”
“ít nhất, anh cũng phải biết thân phận của đối phưong!”
Hoa Lộng Ảnh không phải là cô gái bình thường. Mặc dù cô rất hi vọng Diệp Thiên có thể ở bên cạnh nhưng cô càng biết rõ Thi Tú Vân quan trọng như thế nào đối với cậu.
Cô gật đầu, ánh mắt đầy kiên định: “Em đợi anh đưa cô Tú Vân trở về!”
Đôi mắt Diệp Thiên ánh lên sự lạnh lùng, cậu siết chặt nắm đấm.
“Nhất định!”
Cậu quay người định rời đi thì Viên Sùng Quang nãy giờ đứng bên cạnh bỗng bước lên.
“Cậu chính là bạn trai của Hoa Lộng Ảnh à?”