Chương
“Cố Giai Lệ’ khẽ chỉ điểm, nở nụ cười quỷ dị.
“Đảo Quốc của chúng ta từ xưa tới nay là cường quốc võ đạo chuyên dùng đao. Bất luận là phương Tây hay Hoa Hạ thì chúng ta cũng chưa từng sợ ai, có tứ đại quỷ thần trấn tọa ở Đảo Quốc thì tôi muốn xem xem ai dám coi thường Đảo Quốc nửa phần?”
“Tứ đại quỷ thần sao?”
Võ Đằng Nguyên nghe thấy vậy thì nín thở: “Lẽ nào…”
Thần Gaya khẽ gật đầu, sắc mặt tỏ vẻ cảm thán.
“Tôi có thể cảm nhận được ba người còn lại cũng sắp tỉnh lại rồi!”
Nghe thấy vậy, những trưởng lão khác của gia tộc Võ Đằng cũng tái mặt.
Bọn họ đều biết, ba người còn lại mà thần Gaya nói tới là ai. Đó chính là những người xếp ngang với thần Gaya, những vị thần tôn kính với uy danh lừng lẫy trong thần thoại Đảo Quốc.
Trong rất nhiều thần thoại của Đảo Quốc thì có rất nhiều thần thoại về quỷ thần, trong đó nổi tiếng nhất là về bốn vị.
Đó là thần Thiên Chiếu, Tửu Thôn Đồng Tử, Liệt Khẩu Nữ và thần Gaya.
Bốn vị này cũng được coi là tứ đại quỷ thần khủng khiếp nhất của Đảo Quốc. Mỗi người đều sở hữu khả năng thông thiên. Tương truyền, bọn họ đều có thể hô mưa gọi gió, triệu hồi sấm sét và là những thần minh vô thượng.
Ba người còn lại mà thần Gaya nhắc tới đương nhiên là ba thần quỷ cùng đẳng cấp với cô ta. Ba vị thần quỷ này bảo hộ các gia tộc khác nhau, có lịch sử lâu đời và không hề yếu hơn cô ta.
“Lẽ nào thần Thiên Chiếu, Tửu Thôn Đồng Tử, Liệt Khẩu Nữ đều quay về rồi sao?”
Võ Đằng Nguyên chợt hỏi.
“ừm, tôi có thể tìm được linh môi để sống lại thì đương nhiên bọn họ cũng không ngoại lệ. Trong đại điển cúng tế lần này của tứ đại thần thị gia tộc, chắc chắn bọn họ sẽ xuất hiện!”
Thần Gaya khẽ ngẩng đầu, sau đó phất tay, một luồng khí lạnh quét qua mét, khiến cho một hồ nước nhân tạo gần đó đóng băng hoàn toàn.
Cô ta di chuyển trên mặt hồ giống như hòa nhập với cả thế giới băng tuyết và rồi ngồi thiền ở chính giữa.
“Trước khi đại điển tế bái diễn ra, gia tộc Võ Đằng cần tiếp tục giữ im lặng.
Giờ tôi đi ra ngoài một chuyến để cho quen với cơ thế này, không cần tìm tôi!’
Thần Gaya ra lệnh, mười ba vị trưởng lão của Võ Đằng không dám chống lại, chỉ đồng loạt gật đầu.
Sau khi dặn dò mọi thứ, thần Gaya phóng đi như một mũi tên và biến mất giữa những đám mây.
“Truyền lệnh của tôi, từ giờ tới đại điển tế bái, bất cứ ai của gia tộc Võ Đằng đều phải quay trở về gia tộc, không được đi ra ngoài, gọi về hết đi!”
“Còn nữa, từ giờ hãy phong tỏa điện thần Gaya không cho bất kỳ ai ra vào, người làm phản sẽ bị giết!”
Mười hai người còn lại nhận lệnh, chuẩn bị rời đi thì lúc này Võ Đằng Nguyên bỗng tái mặt.
Hình như có điều gì kỳ lạ, ông ta đưa tay vào trong người, lấy ra một ngọc bài pha lê trong suốt.
Rõ ràng ngọc bài được khắc từ loại ngọc thượng hạng, nhưng lúc này lại có thể nhìn rõ vết nứt chia đôi miếng ngọc.