Chương
Thần Gaya phụt cười, đặt hai tay trước ngực, sức mạnh của chân nguyên từ xung quanh không ngừng tập trung lại mang theo sức mạnh của đất trời giống như mây đen bao trùm quả một tòa thành.
“Vừa rồi đỡ đòn của cậu tôi chỉ là thăm dò mà thôi. Cậu thật sự cho rằng cậu đủ tư cách làm đối thủ của tôi sao?”
“Hôm nay, tôi sẽ cho cậu biết thế nào là thực lực thật sự của thần Gaya!”
Cô ta cười lạnh lùng, tay khẽ vươn ra và tung một chưởng về phía Diệp Thiên.
Không gian trước mặt Diệp Thiên trở nên méo mó, một chướng dường như bóp mép cả không gian, vô số nguyên khí từ xung quanh xông tới hình thành một ấn quang to hơn chục thước và đổ về phía Diệp Thiên.
Diệp Thiên khẽ nheo mắt, tay phải kéo mạnh, xương bàn tay kêu răng rắc, chưởng đánh của cậu lao ra không trung.
“Rầm!”
Chưởng đánh của Diệp Thiên va chạm với quang ấn, cơ thể Diệp Thiên bỗng run lên và bật lại phía sau.
Còn thần Gaya thì không hề nhúc nhích, vẫn giữ nguyên tư thế. Nguyên khí xung quanh xoay vòng, dường như chỉ để cho cô ta sử dụng.
“Hừ, không biết tự lượng sức mình!”
Cô ta cười lạnh lùng, giọng điệu mang theo sự chế nhạo.
“Dựa vào thần võ song tu của cậu, chỉ cần chưa đạt tới hoàng cấp thì trước mặt tôi cũng chỉ là con sâu cái kiến mà thôi!”
Võ Đằng Nguyên bị thương nặng ở dưới nhìn thấy cảnh tượng đó thì càng tỏ ra kinh sợ thần Gaya hơn.
Diệp Thiên mạnh tới mức nào chứ, ông ta biết rất rõ, nhưng dù có mạnh như vậy mà vẫn bị thần Gaya đánh lui thì ông ta bỗng trỗi dậy sự tôn kinh vô bờ.
Đây chính là thần Gaya, thần quỷ bảo hộ cho gia tộc Võ Đằng hàng trăm năm qua.
Trên không trung, Diệp Thiên lùi về sau hai bước, đôi mắt ánh lên vẻ kỳ lạ.
Cậu chỉ mới va chạm với thần Gaya mà đã có thế cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp của cô ta. Dù là thần quỷ và nhập vào Cố Giai Lệ thì thực lực của người này cũng mạnh hơn nhiều so với Cận Vô Trần – người đã đột phá lên hoàng cấp.
Vê sức mạnh, Cận Vô Trần mới chỉ vừa bước vào hoàng cấp, cảnh giới còn chưa thật sự ổn định. Còn thần Gaya trước mặt, dù chỉ là linh thể nhưng thực lực chắc chắn đã là hoàng cấp rồi.
Thật khó có thể tưởng tượng nếu như cô ta hồi phục lại như thời kỳ hoàng kim thì thực lực sẽ khủng khiếp tới mức nào.
Diệp Thiên dù kinh ngạc nhưng không hề kiêng dè. Thần Gaya có mạnh tới
đâu thì cũng chỉ hơn Cận Vô Trần đôi chút, lúc này lực tinh thần của cậu đã thay da đổi thịt nên cho dù thần Gaya có quay lại thời kỳ đỉnh phong thì cũng có gì phải sợ chứ.
“Nếu như là lúc khác thì tôi nhất định sẽ phân thắng bại với cô, nhưng giờ cô đoạt thân xác của người khác, thủ đoạn bỉ ổi thì tôi sẽ khiến cô Không còn nơi nào để nhập được vào nữa!”
Đôi mắt Diệp Thiên lóe sáng, một làn sóng dao động mãnh liệt phóng ra khóa chặt không gian xung quanh Diệp Thiên.
“Con Mắt Thí Thần, trừ tà ma!”
“Con Mắt Thí Thần, xua đuổi tà ma!”