Chương
Thần Gaya cầm thanh kiếm trong tay, khí thế lập tức thay đổi, hệt như một lưỡi kiếm mạnh mẽ vừa cắt ngang bầu trời.
“Đó là…. Kiếm băng tối thượng được gia tộc Võ Đằng truyền lại từ đời này sang đời khác, nó nổi tiếng như ‘Hắc Đao Dạ’ của thiên hoàng đời trước, và cũng là một trong những thanh kiếm vĩ đại của Thập nhị cung!”
“Bạch Nhận • Vũ?”
Nhiều võ giả của Đảo Quốc bất ngờ thốt lên, tất cả đều nhận ra thanh kiếm của gia tộc Võ Đằng.
Nhưng bọn họ lại không biết rằng thanh Bạch Nhẫn này đã từng là vũ khí tối cao của thần Gaya, trong trận chiến vương cấp, ông ta đã dùng Bạch Nhẫn để giết rất nhiều cao thủ vương cấp, trong đó có không dưới mười vương cấp chín sao, hơn nữa còn có hai hoàng cấp, chuyện này đã làm cho thế giới chấn động.
Kitetsu vĩ đại, ngoài những quỷ thần do ba đại gia tộc thần thị trấn giữ thì không có ai dám tranh đoạt với bọn họ.
“Cho dù sức mạnh tinh thần của mày có lớn cỡ nào thì hôm nay tao cũng sẽ thiêu chết mày!”
Lưỡi kiếm của thần Gaya lướt qua, mặt đất bên dưới đột nhiên bị khoét thành một khe núi không đáy.
“Vậy cơ à?”
Diệp Thiên lắc cổ, sau đó tung chưởng, kinh thiên động địa, một chưởng ấn khổng lồ quét qua, sức mạnh tinh thần dao động tứ phía.
Thần Gaya vẫn bình tĩnh, một tay cầm kiếm, đợi đến khi chưởng ấn tiến đến liền vung nhẹ.
“Xoẹt!”
Không hề nhìn thấy bất kỳ kiếm khí nào, cũng không cảm nhận được sức mạnh.
Chưởng ấn Diệp Thiên đánh tới thực sự đã tan ra trong nháy mắt, dường như đã bị sức mạnh vô hình cắt càng thành nhiều mảnh.
Diệp Thiên có chút bất ngờ, sức mạnh của thần Gaya thực sự mạnh hơn Cận Vô Trần vài bậc.
Mỗi chiêu thức đều có ý đồ riêng, nguyên khí của trời đất sẽ đến khi được gọi, điều này khác hẳn so với việc Cận Vô Trần liên lạc với nguyên khí của trời đất để tấn công, cùng một chiêu thức nhưng đến tay của thần Gaya lại mạnh hơn nhiều so với Cận Vô Trần.
Sau khi bị thần Gaya nhập thể, Võ Đằng Nguyên đã phát huy hết sức mạnh của thần Gaya ở mức cao nhất!
“Rất tốt!”
Đối thủ càng mạnh thì Diệp Thiên càng hưng phấn, lúc này ở Kitetsu, cậu sớm đã chuẩn bị để quét sạch mọi thứ.
Lòng bàn chân của cậu giẫm vào không trung, mặt đất của đền thờ bên dưới đã bị Diệp Thiên đè cho sụp xuống, cậu tiến thêm một bước đến trước mặt thần Gaya, trong nháy mắt thi triển Phê Thiên Chi Thể, một nắm đấm với ánh sáng vàng lướt qua bầu trời và đánh vào ngực thần Gaya.
Thân thể thần Gaya đột nhiên phát lên một điểm sáng xanh như băng, cú đấm của Diệp Thiên đánh thẳng vào ngực thần Gaya, nhưng lúc này sắc mặt của cậu có hơi thay đổi.
Cú đấm này không hề cảm thấy có chút lực nào, ngược lại còn đánh vào không khí, kinh lực xuyên qua, ở phía xa, đỉnh của ngọn núi so với núi Thiên Lâm đã bị Diệp Thiên đánh tan.
“Hử?”
Diệp Thiên chợt nheo mắt lại, một thức la nhẹ truyền tới từ phía sau.
“Thần Băng Trảm!”
Giọng nói lạnh lẽo già nua vang lên từ xa, ánh kiếm lóe lên, Diệp Thiên đột nhiên quay lại, tung một quả đấm.