Chương
“Mấy lão quái vật của một trăm năm trước các người chết cũng không chết sạch sẽ một chút, tưởng rằng hóa thành ma quỷ nhập vào người khác thì có thế khôi phục vinh quang ngày xưa sao? Thật là nực cười!”.
Diệp Thiên khẽ nắm chặt một tay, sóng lửa đầy trời tan đi, ngưng tụ thành một quả cầu lửa sáng chói, chậm rãi bay lên từ giữa lòng bàn tay cậu.
“Dù có giãy giụa thế nào đi nữa, chung quy các người cũng đã trở thành quá khứ rồi!”.
Vào giờ phút này, Diệp Thiên thiêu đốt toàn bộ chí khí ngạo mạn nuôi dưỡng từ trong chiến đấu, hào khí ngút trời, quyết định đoạn kết cho trận đấu này.
“Thời đại này thuộc về tôi và sẽ được đặt tên tôi!”.
“Sức mạnh ghê gớm thật!”.
Vô số võ giả Đảo Quốc ở đây đều sợ hẫi, chấn động khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
ở Đảo Quốc cũng có quỷ thần khống chế lửa, đó là thần Thiên Chiếu bảo hộ cho một gia tộc thần thị lớn khác.
Thần Thiên Chiếu là thần mặt trời của Đảo Quốc, nắm giữ sức mạnh của mặt trời, cũng điều khiển một loại lửa. Nhưng mọi người đều biết, thần Thiên Chiếu chưa từng ra đòn tấn công nào có phạm vi lớn như vậy.
Sắc mặt của Võ Đằng Nguyên tái xanh, tròng mắt màu xanh lam của thần Gaya lại hiện ra trên đôi đồng tử Võ Đằng Nguyên, đầy vẻ kinh hãi. Từ khi
nhẫn thuật của cô ta đại thành, có thắng có thua, nhưng chưa bao giờ gặp được ai có thể phá vỡ nghìn lớp ảo ảnh băng của cô ta bằng cách thô bạo như vậy.
Diệp Thiên chắc chắn là người đầu tiên trong lịch sử!
“Cô là quỷ thần, muốn nhập vào ai, muốn cướp cơ thể của ai, tôi không quan tâm!”.
“Nhưng cô ấy là người mà tôi muốn bảo vệ, cô dám có ý đồ với cô ấy thì chính là tự tìm đường chết!”.
Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng sắc bén, vừa dứt lời, sức mạnh tinh thần trên người dao động. Cậu xuyên qua không gian trong thoáng chốc, vọt tới trước mặt Võ Đằng Nguyên, tung ra hết quyền này tới quyền khác.
Lúc này, khí tức trong cơ thể Võ Đằng Nguyên hỗn loạn, ông ta chỉ có thể bất đắc dĩ nắm ngang đao, dùng thân đao chống đỡ sức mạnh quyền sau mạnh hơn quyền trước của Diệp Thiên.
“Keng!”.
Khi Diệp Thiên vung ra quyền thứ hai mươi tư, Bạch Nhận vốn đã hư hỏng cuối cùng cũng không chịu được sức nặng, đột ngột nứt gãy trước ánh mắt kinh hãi của mọi người.
Nắm đấm của Diệp Thiên cũng xuyên thẳng tới, đánh vào ngực Võ Đằng Nguyên.
“Phụt!”.
Võ Đằng Nguyên phun ra ngụm máu, cơ thế lùi về sau, nặng nề đạp lên đàn tế thần Gaya.
“Thần Gaya đại nhân!”.
Những người quản lý của gia tộc Gaya kinh hoàng tiến lên, muốn dìu Võ Đằng Nguyên, nhưng lại bị Võ Đằng Nguyên hất ra.
“Cút ra cho tôi!”.
Ồng ta ngước mắt nhìn về phía Diệp Thiên, trong mắt toàn là sự oán hận và căm phẫn.
“Diệp Lăng Thiên, tôi phải bằm thây cậu ra làm nghìn mảnh!”.