Ngô Vinh Quang nhíu mày, hai anh em Hàn Phong và Hàn Vân là nhân vật trụ cột của nhà họ Hàn, địa vị cao quý, võ giả tầm thường chưa chắc hai người họ đã lên tiếng chào hỏi.
Vậy mà một đứa không tên tuổi như Diệp Thiên lại có thể khiến hai anh em này chắp tay cúi người, hành lễ như kẻ vai dưới?
“Tên khốn này mà là Diệp tiên sinh quái gì?”.
Ngô Duyệt Huyên cũng tràn đầy nghi hoặc.
Trên đời này, người xứng với hai chữ “tiên sinh” không phải người có thực lực siêu việt thì cũng là người có bản lĩnh cao cường, nhưng
Diệp Thiên chỉ là một thiếu niên chừng mười tám tuổi, có thể có năng lực gì khiến chủ nhà họ Hàn tôn kính, còn gọi một tiếng “Diệp tiên sinh” như vậy?
Nghe cách xưng hô của Ngô Vinh Quang với Diệp Thiên, Hàn Phong sững người, sau đó mới phản ứng lại.
Chắc chắn là Diệp Thiên làm việc khiêm tốn, không thể hiện bản lĩnh và thực lực nên hai ông cháu Ngô Vinh Quang mới không biết.
Ông ấy bèn mỉm cười, trả lời: “Phải, vị Diệp tiên sinh đây là ân nhân cứu mạng của Hàn Uyển con gái tôi, còn trị khỏi bệnh cho bố tôi, là ân nhân của cả nhà họ Hàn chúng tôi!”.
Ngô Vinh Quang và Ngô Duyệt Huyên nhìn nhau, cuối cùng cũng hiểu, hóa ra Diệp Thiên là một bác sĩ Trung y.
Xem ra Diệp Thiên có chút tay nghề y thuật, trị khỏi bệnh của ông cụ nhà họ Hàn, hai anh em Hàn Phong và
Hàn Vân biết ơn nên mới gọi Diệp Thiên là “tiên sinh”.
về phương diện khác, bọn họ chưa từng nghĩ tới.
“Diệp tiên sinh, mời ngồi!”.
Hàn Phong ra dấu mời với Diệp Thiên, Diệp Thiên gật đầu, ngồi xuống đằng trước hai anh em họ.
“Chậc, hóa ra anh ta lại có quan hệ với nhà họ Hàn!”.
Ngô Duyệt Huyên và Ngô Vinh Quang ngồi xuống bên cạnh Diệp Thiên.
Ngô Duyệt Huyên nhìn dáng vè thờ ơ của Diệp Thiên, thầm hừ nhạt trong lòng.
Cô ta không ngờ Diệp Thiên lại có quan hệ thân thiết với nhà họ Hàn.
Nhưng điều này không khiến cô ta xem trọng Diệp Thiên thêm chút nào.
Giới võ thuật trước nay kè mạnh đứng đầu, có danh tiếng, được tôn sùng.
Chỉ có những cao thủ như ông nội cô ta –
Ngô Vinh Quang và ông hai của Đường Môn – Đường Đôn Nho mới khiến người ta thật sự khâm phục, hàng phục bốn phương.
Diệp Thiên không quan tâm Ngô Duyệt Huyên đang nghĩ gì, ánh mắt cậu lướt qua các cao thủ giới võ thuật ngồi quanh võ đài Lư sơn.
Gần như người nào cũng là cấp bậc tông tượng, vài người trong đó đã đạt đến đỉnh cao tông tượng giống với Ngô Vinh Quang, có thể gọi là cao thủ hội tụ.
“Vì sao không cho bọn tôi đến gần võ đài Lư Sơn?”.
Ngay lúc ấy, một giọng quát tháo truyền tới, không ít võ giả ngoảnh đầu lại, nhìn thấy một nhóm người mặc áo gấm đẹp đẽ, hơn một trăm vệ sĩ áo đen theo sau, khí thế to lớn.
Diệp Thiên quay lại, nhìn thấy Ngô Quảng Phú đứng đầu nhóm người, bên cạnh Ngô Quảng Phú còn có mấy chục ông lớrùOCuyêr^l^nhưTừ
Uyên Đình, Trương Quốc BƯU, vận Quy… Bọn họ đi theo nhóm tới, xem ra là để cổ vũ trợ uy cho Diệp Thiên, nhưng còn chưa đến phạm vi một trăm mét của võ đài Lư sơn đã bị một nhóm người áo đen chặn lại.
Lâm Thiên Nam bước ra khỏi đám đông, đứng trước mặt Ngô Quảng Phú, cười nhạt nói: “Anh Ngô, tôi biết các anh lo Diệp Lăng Thiên sẽ bị ông Nho đánh chết, nhưng quy tắc là quy tắc.
Xung quanh võ đài Lư sơn đều là người tu luyện võ cổ truyền, những người không liên quan không được đến gần khu vực một trăm mét quanh võ đài Lư Sơn.
Ngay cả tôi cũng chỉ có thể dẫn theo người canh chừng ở đây, các anh muốn qua đó xem trận đấu ở khoảng cách gần, anh cảm thấy có khả năng sao?”..