Chương
“Phệ Thiên Diệm Long Quyền, phá nguyên thăng hoa!”
Đột nhiên Diệp Thiên vung tay trái, không thấy được uy thế gì nhưng cả đất trời đều tĩnh mịch.
“Tránh ra!”
Liệt Khẩu Nữ dẫn dầu quát lớn, cả người biến thành sấm sét, nghiêng qua bên cạnh.
Võ Đằng Nguyên và Tửu Thôn Đồng Tử cũng nhanh chóng tránh né, hai người gần như không phân biệt được trước sau, chốc lát Võ Đằng Nguyên lùi về sau, Tửu Thôn Đồng Tử cũng mau chóng phát huy đến cực điểm, dùng tốc độ nhanh nhất tránh né Diệp Thiên.
Nhưng dù lùi lại gần như không cách biệt bao nhiêu, cuối cùng kết quả lại không giống nhau.
Tửu Thôn Đồng Tử, lướt ngang ra ngoài cả trăm trượng, khi cậu ta dừng lại, theo bản năng sờ vào cổ mình, trên gương mặt non nớt lại có vẻ mặt kinh sợ.
“A!
Cậu ta há miệng thở dốc, đột nhiên vẻ mặt thay đổi,
“Phù!”
Một tia máu tươi bắn thẳng lên trời, sau đó đầu Tửu Thôn Đồng Tử lập tức rơi xuống đất!
Vô số người kinh sợ bật thành tiếng, những võ giả Đảo Quốc đều mang vẻ mặt cũng chấn động, thân thế trẻ em của Tửu Thôn Đồng Tử cúi người xuống, khoảnh khắc đầu cậu ta đứt rời lập tức cũng mất khống chế, từ trên trời rớt xuống.
Một linh thể cùng với vẻ mặt hoảng sợ và kinh ngạc, từ trong đó bay ra, chính là linh thể của Tửu Thôn Đồng Tử.
Vẻ mặt Diệp Thiên lạnh căm, vẫn duy trì tư thế ra quyền.
Phệ Thiên Diệm Long Quyền của cậu vốn có thể nuốt chửng vạn vật sinh linh, xóa sạch cơ hội sống sót, mà sau khi thần năng cậu tiến vào phá nguyên, chiêu thức này lại được thăng hoa thêm
một bậc, quyền kình có thể xuyên thủng không gian, xé nát bầu trời, sắc bén dũng mãnh đến nhường nào, Tửu Thôn Đồng Tử tuy là hoàng cấp, nhưng cũng không tránh được sát chiêu kinh người này.
Thần Thiên Chiếu, Liệt Khẩu Nữ, thần Gaya đều chấn động không hiểu, vẻ mặt khác lạ, không chỉ bọn họ mà rất nhiều võ giả vĩ đại của Đảo Quốc ai ai ánh mắt cũng kinh ngạc, không tin nổi.
Một vị quỷ thần, lại bị Diệp Thiên chém vào thân xác như vậy, chỉ còn lại linh hồn thôi?
“Diệp Lăng Thiên!”
Linh thể thật sự của Tửu Thôn Đồng Tử vô cùng xấu xí, là một người lùn thấp bé, cậu ta kêu gào, vô cùng oán hận và sợ hãi,
“Linh hồn còn lại, cậu còn muốn sống không?”
Vẻ mặt Diệp Thiên lạnh nhạt, ngón tay co lại, khẽ bắn ra.
Một ngọn lửa sáng rực bắn ra từ đầu ngón tay, bay thẳng đến lấy linh hồn Tửu Thôn Đồng Tử.
Vẻ mặt Tửu Thôn Đồng Tử kinh sợ, không dám đỡ lấy, mà muốn tránh né, một luồng sáng mạnh đột nhiên quét đến, chỉ nhìn thấy thần Thiên Chiếu đứng cản trước người cậu ta, tay co lại, nhẹ nhàng siết chặt về phía trước.
Vô số bức xạ nhiệt từ xung quanh thổi đến, đó là một con rồng lửa màu vàng dài, cuối cùng ngưng tụ thành một ngọn lửa, ngăn lại ngọn lửa Diệp Thiên bắn tới ở phía trước.
Ngọn lửa liên tiếp đánh tan rồng lửa, thế tấn công bị ngăn lại, dần dần biến mất. Ánh mắt thần Thiên Chiếu nặng nề, hắn đã sử dụng sức mạnh thái dương mà bản thân nắm chắc, nhưng vẫn như cũ bị ngọn lửa sáng rực mà Diệp Thiên thi triển áp chế, ngọn lửa Diệp Thiên nắm giữ còn đang sợ hơn nhiều so với hắn nghĩ.