Chương
“Cái gì?”.
Mọi người vô cùng kinh ngạc, Luân Hồi Trí Giả bị đánh bay ra xa mấy trăm trượng.
Ánh mắt của Inoue Ryuei, Oda Yuki, Long Quỷ Thượng Sư đều đông cứng, hết sức kinh hãi. Còn Luân Hồi Trí Giả đã bị thương nặng, vẻ mặt đờ đẫn, dường như không thể hoàn hồn.
Nhát kiếm mà ông ta ngưng tụ pháp lực mấy trăm năm, cộng thêm Thiên Lôi Phù chém ra, thế mà lại bị Diệp Thiên phá tan dễ dàng như vậy. Hơn nữa, cậu lại còn đánh ông ta bị thương, chặt đứt một tay của ông ta?
Ba người phía Long Định Thiên ở xa xa cũng quan sát với vẻ mặt nghiêm túc, không thể tin nổi.
Dù là bọn họ cũng chưa chắc đã dám cứng rắn đón đỡ nhát kiếm sử dụng chân nguyên toàn thân của Luân Hồi Trí Giả, chỉ có thể tránh đi rồi từ từ tính tiếp. Thế nhưng Diệp Thiên lại lay động trực diện, dùng kiếm đỡ kiếm, phá vỡ nó ngay giữa không trung.
“Diệp Lăng Thiên, rốt cuộc cậu đã đạt đến trình độ nào rồi?”.
Long Định Thiên âm thầm chấn động, ông ta cảm thấy mình càng lúc càng không nhìn thấu được Diệp Thiên.
“Quá yếu, kẻ tiếp theo!”.
Diệp Thiên chém đứt một cánh tay của Luân Hồi Trí Giả, cất giọng cười điên cuồng đến rung cả trời, đầy vẻ cuồng dại. Cậu phớt lờ luôn Luân Hồi Trí Giả mà nhìn về phía ba người nhóm Inoue Ryuei, đang tìm mục tiêu tiếp theo.
“Khốn nạn!”.
Long Quỷ Thượng Sư đã bao giờ có cảm giác bị người ta xem như mồi săn như thế này đâu.
Ông ta hét lên một tiếng, cơ bắp trên người lại cuồn cuộn giãn nở, hóa thành một người khống lồ cao hơn năm mét. Gân cốt trên người ông ta giống như đúc bằng sắt thép, ngăm đen rắn chắc, mỗi một bước đi đều có thể làm đất trời rung chuyển.
“Long tượng làm vật dẫn, xác thân nhập hoàng, đất trời vô ngã, sức mạnh vượt trời xanh!”.
Ông ta khẽ giọng lẩm bẩm, niệm hết cổ văn này đến cổ văn khác của Đảo Quốc, tối nghĩa khó hiểu. Từng đường phù văn dâng lên từ giữa đất trời, tụ lại trên thân xác ông ta, khiến cơ thể ông ta tỏa ra ánh sáng vàng, giống như Phật Đà còn sống, Phật quang phổ chiếu, xác thân vô địch.
“Diệp Lăng Thiên, đỡ một quyền của tôi đi!”.
Sau khi Luân Hồi Trí Giả bị chém đứt cánh tay, Long Quỷ Thượng Sư đã xem Diệp Thiên như kẻ địch lớn trong đời.
Ông ta quát khẽ, thân hình giống như ngọn núi cỡ nhỏ lao vút lên trời.
“Long Tượng Băng Thiên Đạp!”.
Ông ta đạp một chân xuống từ trên không, một đạp là ba bước, bước sau chồng lên bước trước. Sức mạnh của ba bước cộng dồn vào nhau, đổ ập xuống.
Đây là đòn tấn công đã kích hoạt bí pháp thân xác của ông ta, cũng là đòn tấn công mạnh nhất mà ông ta từng sử dụng trong mấy trăm năm trở lại đây. Ông ta muốn dùng một chiêu đè chết Diệp Thiên.
Bàn chân khổng lồ đạp xuống, giống như bàn chân chống trời của Xích Cước đại tiên trong thần thoại cổ Hoa Hạ.
Chân còn chưa xuống đến nơi cả mặt đất đã sụt lún thành một cái hố
khổng lồ. Nguyên khí tăng vọt, vô cùng điên cuồng.
Cú đạp này khiến Inoue Ryuei và nhóm người Long Định Thiên đều biến sắc.
Diệp Thiên ở ngay bên dưới, ánh mắt lại bình thản như giếng cổ.