Chương
Lâm Hiểu Nguyễn cười ngọt ngào. Lúc cô ta nhắc tới “gia tộc Senna”, cô ta âm thầm nhìn sang phía Diệp Thiên, muốn xem cậu có phản ứng gì.
Nào ngờ Diệp Thiên lại gác hai tay sau đâu, nhắm mắt, thư giãn nằm dựa vào chiếc ghế rộng rãi, giống như không nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ.
“Sao cậu ta cứ bày ra bộ dạng đó, giống như không quan tâm đến bất cứ điều gì vậy!”.
Lâm Hiểu Nguyễn âm thầm lắc đầu, có chút bất lực với Diệp Thiên. Gia tộc Senna là con vật khổng lồ một tay che trời ở Ba Thành, xếp hạng nhất ở cả Pháp Bang này, cho dù ông nội của cô ta có ở đây cũng phải khách sáo với Catherine.
Diệp Thiên lại hoàn toàn không quan tâm, nghe đến gia tộc Senna cũng không có phản ứng gì. Cô ta thực sự lo lắng lát nữa Diệp Thiên sẽ gây ra chuyện gì không thích hợp, đắc tội với Catherine.
Bentley lái thẳng một đường, cuối cùng dừng lại ở một con phố rộng rãi. Bên đường, một tòa kiến trúc cao lớn vĩ đại đập vào mẳt, khí thế hào hùng.
“Chúng ta đến rồi, đây là khách sạn xa hoa nhất và cũng đắt tiền nhất ở Ba Thành chúng tôi, khách sạn Đông Văn!”.
Lâm Hiểu Nguyễn nhìn về phía tòa kiến trúc cao lớn, mẳt hiện lên vẻ tán thưởng.
Khách sạn Đông Văn, đứng đầu trong mười khách sạn đắt nhất Ba Thành. Giá mỗi đêm thấp nhất cũng là đô la, mồi phòng đều cực kì rộng rãi, được dày công thiết kế chú trọng đến độ thoải mái của khách. Trong đó có phong cảnh đặc trưng riêng của bọn họ, có vườn hoa xinh đẹp và bia kỉ niệm, vô cùng độc đáo.
“Trong khách sạn có đầy đủ thiết bị, mà xung quanh chồ này, đi bộ không xa là tới vườn hoa Tuileries, viện bảo tàng Louvre và sân khấu kịch, vô cùng tiện lợi. Cậu muốn đi đâu, tôi có thể tìm hướng dẫn viên dẫn cậu đến đó bất cứ lúc nào!”.
Catherine xuống xe trước, bày tư thế mời Lâm Hiểu Nguyễn.
Diệp Thiên đi theo sau Lâm Hiểu Nguyễn, ba người bước vào đại sảnh khách sạn. Nhân viên phục vụ trong khách sạn nhìn thấy Catherine thì đều cúi người hành lễ, rõ ràng đều rất quen thuộc với Catherine.
Nhìn thấy Catherine đi tới, giám đốc khách sạn đích thân tiến lên nghênh đón, hai tay đưa thẻ phòng sang.
“Theo như ý thích của cô, tôi đã đặt trước phòng hoàng gia phương Đông, mời cô lên xem thử có hài lòng hay không, nếu không hài lòng thì có thể đổi lại”.
Catherine sắp xếp rất chu đáo, giao thẻ phòng cho Lâm Hiểu Nguyễn.
Lúc cô ta giao thẻ phòng, như bỗng nhớ ra điều gì, giả vờ xin lỗi: “Ôi, xin lỗi nhé Lâm, tôi cứ tưởng cậu đi cùng chồng chưa cưới của cậu, nên tôi chỉ chuẩn bị một căn phòng thôi!”.
“Hôm nay, tất cả phòng đều đã được đặt hết rồi, e rằng Diệp Thiên…”, cô ta cố ý nói như vậy, xem Diệp Thiên phản ứng thế nào.
“Hả? Diệp Thiên, chuyện này…”, Lâm Hiểu Nguyễn nghe vậy cũng trở nên lúng túng. Nếu Diệp Thiên và cô ta là người yêu thì không sao, hai người có thể ở cùng một căn phòng.
Nhưng Diệp Thiên và cô ta đừng nói là người yêu, chỉ có thể tính là bèo nước gặp nhau, hơi có duyên với nhau, ngay cả bạn bè cũng không phải, sao có thể ớ cùng một căn phòng được?
Hai cô gái đồng thời nhìn sang Diệp Thiên, đều đang đợi câu trả lời của cậu.
Diệp Thiên hiểu ra, mặc dù Catherine che giấu cảm xúc rất tốt, nhưng làm sao mà cậu không phát giác ra được chứ?
Huống hồ, cậu cũng đã nghe nói tới gia tộc Senna, có thể xem là gia tộc nhà phân phối lớn nhất của Tập đoàn Lăng Thiên ờ Ba Thành.
Mặc dù khách sạn Đông Văn rất được hoan nghênh, khóđặt được một phòng, nhưng khách sạn nhưthế sẽ luôn để sẵn một vài phòng cho khách quen và khách VIP vào ở. Nói gì mà không còn phòng, đối với cô chủ của gia tộc Senna này mà nói hoàn toàn là lời vô căn cứ.