Chương
Nếu Diệp Thiên gia nhập cùng với bọn họ, bọn họ có thể chia sẻ kỹ năng công pháp với nhau, và chỉ trong một khoảng thời gian, tu vi của bọn họ sẽ tăng lên đáng kể, đế cùng nhau bước vào Tiên Môn.
“Tôi từ chối!”
Đối mặt với lời đề nghị của Barrou, Diệp Thiên dứt khoát lắc đầu.
“Long Định Thiên đã mời tôi gia nhập liên minh võ thuật, bây giờ tôi đã là một thành viên của liên minh!”
“Tôi là một võ giả Hoa Hạ phương Đông, và tôi cũng sẽ không bao giờ gia nhập thế lực phương Tây”.
Diệp Thiên giơ nhẹ tay phải lên, hướng về phía Barrou.
“Trận chiến ngày mai vẫn không có gì thay đổi, nếu như ông không rời đi, tôi cũng không ngại đánh nhau với ông bây giờ đau!”
Ánh mắt Barrou khẽ lóe lên, ông ta không ngờ Diệp Thiên lại từ chối ‘nguồn gốc sức mạnh’ một cách dứt khoát như vậy.
Phải biết rằng đây chính là bảo vật mà ngay cả hoàng cấp cũng thèm muốn! ồng ta nhìn ánh mắt lãnh đạm của Diệp Thiên, cuối cùng cười lạnh.
“Diệp Lăng Thiên, cậu tuy có thực lực, nhưng lại quá ngu ngốc!”
Ông ta hừ lạnh một tiếng sau đó hóa thành một luồng ánh sáng phóng thẳng lên trời chỉ nghe được âm thanh truyền lại.
“Hãy trân trọng đêm nay đi,có lẽ sẽ là đêm cuối cùng của cuộc đời cậu đấy!”
Barrou đỗ đi xa rồi, lúc này Lâm Hiểu Nguyễn và Catherine mới hoàn hồn lại.
“Diệp Thiên, cậu có dám chắc về trận chiến ngày mai không?”
Ánh mắt Lâm Hiểu Nguyễn có chút phức tạp, nhẹ giọng hỏi Diệp Thiên.
“Nắm chắc?”
Diệp Thiên cười nhẹ, năm ngón tay chậm rãi đan vào nhau.
“Ngày mai tôi sẽ cho cả thế giới biết, Diệp Lăng Thiên tôi, thực sự có năng lực như thế nào!”
Bồng một tia sét từ trên trời đánh xuống, chia bầu trời thành hai mảng.
Đêm hôm đó, Lâm Hiểu Nguyễn không rời đi, cô ngủ trên ghế sô pha trong phòng tổng thống, còn Diệp Thiên thì đang ngồi ở hoa viên ban công, nhìn vào những vì sao trên bầu trời đêm, không hề chợp mắt.
Ngày hôm sau, khi tia nẳng đầu tiên chiếu xuống, cả thành phố Ba Thành bắt đầu rung chuyển dữ dội, như thể có động đất.
Diệp Thiên đứng dậy từ chổ ghế đá, ở bên trong, Lâm Hiểu Nguyễn đã chỉnh đốn xong xuôi rồi đứng đợi ngay cửa, giống như vợ sắp tiễn chồng đi vậy.
Ngày quyết chiến cuối cùng đã đến, ân oán giữa Diệp Thiên và viện trọng tài cũng sẽ hoàn toàn chấm dứt trong hôm nay!
“Cậu, đi quyết chiến thật
Lâm Hiểu Nguyễn nhìn Diệp Thiên bằng đôi mắt xinh đẹp lấp láy.
Tối qua Barrou xuất hiện, chân đạp không, xung quanh là chân nguyên bập bềnh, có khả năng bay lượn trong không trung đã khiến cô ta thay đổi hoàn toàn cách nhìn nhận về thê’ giới.
Cô ta thật không thể tưởng tượng nổi, nhân vật như vậy lại có thể trò chuyện ngang hàng với Diệp Thiên, hơn nữa giọng điệu còn tỏ ra kiêng dè vài phần.
Cô ta lại càng kinh ngạc, càng tò mò hơn. Khi Diệp THiên để lộ con người thật sự thì không biết sẽ mạnh tới mức nào?