Chương
Diệp Thiên vừa dứt lời thì chỉ thấy cậu nâng tay lên, tạo thành động tác ôm trăng vào lòng, tựa như đã phong toả cả thế giứi giữa hai lòng bàn tay.
Nhìn thấy cảnh này, trong thần hải của Gabriel có mười lăm giọng nói đồng loạt thét gào.
“Chạy, chúng ta mau chạy đi!”
Đây là mười lăm thẩm phán vương còn lại, tuy mười sáu người đều dung nhập vào thân thể Gabriel, nhưng thần hồn của bọn họ vẫn có thế cảm nhận rõ được tình hình thế giới bên ngoài.
Trạng thái Diệp Thiên lúc này, mỗi người bọn họ đều vô cùng kinh sợ, ai cũng không muốn nhìn thấy cái mà Diệp Thiên gọi là “thần thông” kia.
Bởi vì cái này rất có khả năng sẽ đánh đổi cả sinh mạng.
Trước đó bọn họ sử dụng nguồn sức mạnh, lại thêm sức mạnh chân nguyên của bản thân, tạo ra tia tử thần Thẩm phán, bây giờ sức mạnh đã không còn chưa bằng năm mươi phần trăm so với lúc mạnh nhất, thì sao có thế chống lại Diệp Thiên đã trở nên mạnh mẽ hơn?
Ngay khi âm thanh vang lên trong thầnhải, Gabriel không hề do dự, thắnh hình viên đạn bắn ra, vội lùi về sau, lập tức tạo ra âm thanh ma sát.
Thân xác phá âm, vốn dùng để tấn công nhưng bây giờ Gabriel lại dùng để chạy trốn.
“Lúc trước đã nói rồi, hôm nay, tôi và ông hai bên chỉ có một bên có thể sống sót rời khỏi nơi này!”
“Bây giờ mới muốn chạy thì muộn rồi!”
Ánh mắt Diệp Thiên/ lạnh nhạt, ngay khi Gabriel hành động sức mạnh tinh thần của cậu đã tập trung †ừ xa.
Sqau đó, hơi tay cậu chầm chầm đưa về phía trước, giống như đang ôm lấy một cái cột lớn, tựa như ôm trăng lên trời, sau đó đập về khoảng không phí trước.
Lãm Thiên Kích, sau khi tu thành Phệ Thiên Thánh Thể, thần thông tự sinh ra!
“Ẩm!” Gabriel lướt ra ngoài cả trăm trượng, nhưng lúc này, sau lưng ông ta âm thanh vang vọng, ông ta chỉ cảm thấy cả người v đông cứng lại.
Khôn gian nơi bản thân đang đứng nhanh chóng nứt ra, không khí như chia cắt với hoàn cảnh xung quanh, như thể nhốt ông ta vào trong vùng đất trời này.
Mà khoảng không trên đầu ông ta, một luồng sức mạnh không lồ mắt thường không thấy được, đang đè xuống như thể núi lớn sập xuống.
Trước mắt mọi người xuất hiện một cảnh tượng rất kỳ lạ: Gabriel đang bỏ trốn, từ đầu đến chân, từ trước ra sau, từng tấc da, từng khúc xương đều xuất hiện vết nứt, sau đó thì tan ra, tan rã dưới dạng ion hoá, biến thành bột vụn, bay vào trong gió.
Toàn bộ võ giả quan sát trận đấu đều há hốc mồm.
Uy lực của đòn này quả thực kinh khủng, chính là uy lực vô thượng của Phệ Thiên Thánh Thể! Đế Vương Bất Bại Diệp Lăng Thiên, chém chết mười sáu thấm phán trên đỉnh Eiffel!
Chỉ với một chiêu, Diệp Thiên đã khiến cơ thể của Gabriel vỡ vụn, biến thành các mảnh vụn bay theo gió rồi dần dần biến mất.
Cảnh này khiến tất cả mọi người xung quanh tháp Eiffel, cho dù là hoàng cấp, vương cấp hay kể cả những võ giả thuộc cảnh giới siêu phàm cũng đều phải Ồ lên.
Khắp nơi bao trùm sự im lặng chết chóc, chẳng có ai nghĩ ra được kết cục của trận quyết đấu này lại sẽ như vậy! Mười sáu vị thẩm phán vương, mười sáu người hợp nhất cả hình dáng lẫn tinh thần biến thành một Gabriel. Thế nhưng lại bị một chiêu “Lãm Thiên Kích” của Diệp Thiên đánh cho thịt nát xương tan, thần hồn bay mất.
Mười sáu vị bá chủ thống lĩnh viện trọng tài này đã từng là cao thủ nổi tiếng hiển hách trên toàn thê’ giới. Họ đã từng là nhân vật chính của cả một thời đại, nay lại diệt vong, không để lại chút tàn tích nào.