Chương
Kể từ lần đó ở trên đỉnh Tây Sơn, nhìn thấy Diệp Thiên ném mấy anh em nhà họ Giang xuống núi, sau đó dùng một đấm giết chết trưởng lão Võ Đang, bắt đầu từ đó trong lòng cô đã có chỗ cho Diệp Thiên rồi.
Chỉ là hành tung của Diệp Thiên thất thường, hơn nữa Thi Tú Vân còn nói cho cô biết Diệp Thiên và Hoa Lộng Ảnh đã hứa ở với nhau trọn đời, vậy nên trong lòng cô vẫn luôn canh cánh lo âu.
Sau đó, với tư cách là một sinh viên trao đổi từ đại học Thủ Đô đến đại học Phúc Trung Hải, cho nên cô đã rời xa thủ đô, những tưởng mình sẽ không bao giờ gặp lại Diệp Thiên, nhưng cô không ngờ rằng, tình cờ lại gặp được cậu ở đây.
“Chị Linh Lung, đã lâu không gặp!”
Diệp Thiên mỉm cười, đây là cô gái rất được lòng mẹ cậu, tuy cậu không quá thân với Liễu Linh Lung, nhưng vì Thi Tú Vân đã từng nói với cậu, nếu có cơ hội thì hãy chăm sóc tốt cho Liễu Linh Lung, vậy nên Diệp Thiên mới khách sáo hơn với Liễu Linh Lung.
Đặc biệt hiện tại Thi Tú Vân đã bị đưa vào tiểu thế giới, không rõ tung tích, trong lòng Diệp Thiên cảm thấy vô cùng áy náy, bây giờ nhìn thấy Liễu Linh Lung lại làm dấy lên cảm xúc nhìn người nhớ người, cậu nở nụ cười ấm áp.
“Aaa, thật sự đã lâu không gặp!”
Theo đánh giá của Liễu Linh Lung với Diệp Thiên thì cậu là người khá lãnh đạm với người khác, hiếm khi nở nụ cười, không dễ hòa đồng, nhưng hiện tại lại hoàn toàn khác so với ấn tượng trước đây của cô.
Cô không ngờ Diệp Thiên sẽ chủ động chào hỏi và gọi mình là “Chị Linh Lung”.
“Ngồi đi!”
Diệp Thiên hơi xòe tay ra, Tề Văn Long đứng cạnh liền ngơ ngác một lúc, không thể không giơ ngón tay cái lên về phía Diệp Thiên.
“Lão đại, tôi nể cậu thật đấy, sao cô gái xinh đẹp nào cũng có vẻ quen biết cậu thế?”
Nghe thấy vậy, Diệp Thiên liền sờ mũi, cũng cảm thấy có chút kỳ quái.
Diệp Thiên vẫn luôn chuyên tâm vào cuộc sống của mình, không có quá nhiều hứng thú với những người phụ nữ khác, nhưng số phận dường như luôn cuốn cậu vào phụ nữ, cho dù là Tiếu Văn Nguyệt, Kỷ Nhược Tuyết… đều như nhau.
Liễu Linh Lung nhìn thấy Đàm Băng Băng ngồi bên cạnh Diệp Thiên, hơn nữa còn là một cô gái, cô tự nhiên cảm nhận được ánh mắt Đàm Băng Băng nhìn Diệp Thiên có chút gì đó, lập tức bật cười.
“Không phải sao, cậu Diệp của chúng ta quen biết rất nhiều cô gái, không phải mỗi mình tôi đâu!”
Diệp Thiên nghe ra sự trêu chọc trong lời nói của Liễu Linh Lung, chỉ có thể sờ cằm, không biết nên đáp lại như thế nào.
Đây là người “chị nuôi” mà Thi Tú Vân đã chọn, sau này cô sẽ là người đưa Thi Tú Vân trở về từ tiểu thế giới, nếu để Thi Tú Vân biết Diệp Thiên không đối xử tốt với “chị nuôi” thì cậu sẽ chết chắc.
Đó là cô gái đi cùng Liễu Linh Lung, cô ta liếc qua lại giữa Liễu Linh Lung và Diệp Thiên, cảm thấy kỳ quái nói: “Chị ơi, chị quen Diệp Thiên hả?”
Nghe thấy vậy, Liễu Linh Lung lập tức quay đầu lại, tỏ vẻ kỳ lạ: “Hả?”
“Ngữ Băng, bộ em cũng quen cậu ấy à?”
Cô gái mỉm cười gật đầu: “Đương nhiên là biết rồi, lúc trước ở thủ đô, cũng may nhờ có bạn học Diệp Thiên ra tay giúp đỡ nên em mới thoát đó!”
Cô gái nói xong, lập tức quay sang Diệp Thiên, mỉm cười rồi đưa tách trà lên trước mặt cậu.
“Bạn học Diệp Thiên, tôi đã cảm ơn Văn Long rồi, nhưng vẫn chưa cảm ơn cậu!”
“Tôi không giỏi uống rượu cho lắm, nên tôi sẽ dùng trà thay rượu, cảm ơn sự giúp đỡ của cậu ngày hôm đó!”