Chương
Đàm Băng Băng lấy tay ôm má, sau đó nghiêng đầu nhìn Diệp Thiên, khóe miệng khẽ nhếch lên.
“Chủ nhân, có cần tôi giải quyết không?”
Ngay khi cô vừa nói “chủ nhân”, tất cả mọi người lập tức giật mình, biểu hiện của hai cô gái quen biết Đàm Băng Băng cũng đột ngột thay đổi.
Lúc trước ở tháp Minh Châu Phương Đông, Đàm Băng Băng đã nghe điện thoại rồi vội vàng rời đi, chẳng lẽ người gọi lại là Diệp Thiên?
Bọn họ nhìn một lượt Diệp Thiên từ trên xuống, ngoại trừ dung mạo vô song của Diệp Thiên thì cũng không nhìn ra được ưu điểm nào có thể khiến Đàm Băng Băng xem trọng như vậy.
Còn Lý Nguyên Khải, hai mắt hắn chợt nheo lại, trong đáy mắt hiện lên một tia ghen tị.
Hắn cho rằng Đàm Băng Băng đang chơi trò nhập vai với Diệp Thiên, nhưng Diệp Thiên lại đang mặc đồ thường, làm sao có thể khiến cho một mỹ nhân như vậy nhìn trúng cơ chứ?
Còn Lâm Ngữ Băng và Liễu Linh Lung cũng đang ngơ ngác, không biết mối quan hệ giữa Diệp Thiên và Đàm Băng Băng là gì.
Ở trước mắt mọi người, Diệp Thiên cười nhẹ rồi vẫy tay với Đàm Băng Băng: “Ở nơi công cộng, chú ý một chút!”
Diệp Thiên biết một khi Đàm Băng Băng đã ra tay thì sẽ không hề nương tình, cậu vừa giải quyết ân oán với viện trọng tài xong nên cũng không muốn nhuốm máu ngay ngày đầu đến Trung Hải.
Diệp Thiên cầm ly trà trong tay, cuối cùng cũng nheo mắt nhìn Lý Nguyên Khải.
“Mấy lời vừa nãy là do tôi nói đấy, cậu muốn thế nào?”
Nhìn thấy phản ứng của Diệp Thiên, Lý Nguyên Khải lập tức chế nhạo: “Ồ?”
“Cuối cùng cũng mở mồm rồi à, xem ra cũng không quá nhát gan nhỉ!”
Hắn gõ nhẹ lên bàn, sau đó kéo ghế qua ngồi đối diện Diệp Thiên.
“Cậu dám vô lễ với cậu Đoạn, nhưng tôi sẽ không làm khó cậu đâu, khoảng mười phút nữa cậu Đoạn sẽ tới đây, chỉ cần cậu quỳ xuống trước mặt cậu Đoạn xin lỗi, thì chuyện này coi như xong, sao nào?”
“Quỳ xuống xin lỗi?”
Diệp Thiên nghe xong lập tức cười nhẹ.
“Bảo tôi quỳ xuống xin lỗi Mộ Dung Đoạn à, thật nực cười!”
“Cho dù tôi có chịu quỳ xuống thì cậu ta có dám nhận không?”
Ngay lúc này, vẻ mặt của Lý Nguyên Khải đột nhiên thay đổi, những người còn lại cũng trừng mắt nhìn Diệp Thiên.
“Cậu nhóc, tôi đã cho cậu một cơ hội rồi, đúng là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, hy vọng lát nữa cậu Đoạn đến đây thì xem xem cậu còn ngông cuồng đến mức nào!”
Diệp Thiên không hề lay động, nhẹ nhàng nói: “Đừng nói là Mộ Dung Đoạn, cho dù là tất cả người nhà họ Mộ Dung tới đây thì tôi cũng nói như thế!”
“Chà!”
Lý Nguyên Khải nghe xong cũng không nói thêm, chỉ nhếch mép cười khẩy, những người còn lại đều cho rằng Diệp Thiên bị điên rồi.
Ở Trung Hải rộng lớn này, gia tộc Mộ Dung là bất khả chiến bại, ngay cả rồng vượt sông cũng phải nằm xuống ở đây, Diệp Thiên không chỉ khinh thường Mộ Dung Đoạn mà còn coi thường toàn bộ gia tộc Mộ Dung, nói thẳng ra chính là ngu xuẩn.