Chương
“Cậu ta vẫn chưa đi được!”
Lúc này Diệp Thiên lên tiếng và liếc nhìn.
“Lời tôi vừa nói vẫn chưa thực hiện!”
“Những người đi cùng Mộ Dung Đoạn, toàn bộ quỳ xuống cho tôi, không được thiếu một ai. Nếu không quỳ, tôi đảm bảo, hôm nay không một ai có thể bước ra khỏi khách sạn này đâu!”
“Nếu không tin thì có thể thử!”
Nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, những nam thanh nữ tú trước đó có cùng mối thù như Mộ Dung Đoạn đều biến sắc.
Nhất là hai cô nữ sinh tới kéo Đàm Băng Băng kia thì lúc này bị dọa sợ tới mức tái nhợt mặt.
Tiếp đó, chỉ nghe thấy một tiếp ‘bụp’ vang lên, từng cậu ấm thượng lưu của Trung Hải đều đồng loạt quỳ xuống, hướng về phía Diệp Thiên.
Cảnh tưởng đó khiến cho những quan khách khác có mặt ở khách sạn đều phải cảm thán.
Một người chèn ép toàn bộ đám cậu ấm của Trung Hải, đến cả Mộ Dung Vô Địch cũng phải hành lễ, đúng là chẳng khác gì thần long chín tầng mây.
“Biến đi!”
Tất cả quỳ xuống xin lỗi rồi luồng áp lực trên người Mộ Dung Đoạn và Lý Nguyên Khải dần tan ra, Diệp Thiên xua tay, làm bộ như đuổi ruồi.
Mộ Dung Đoạn thấy áp lực biến mất thì đã có thể mở miệng ra nói. Cậu ta nhìn Mộ Dung Vô Địch với vẻ không cam tâm và gào lên: “Ông nội, tại sao? Tại sao lại đẩy cháu trở về ban đầu? Nguyên nhân là vì cháu đắc tội với Diệp Lăng Thiên sao?”
“Cháu không phục, cháu không phục!”
Ánh mắt Mộ Dung Vô Địch vô cùng lạnh lùng, ông ấy chỉ trầm giọng: “Tiểu Đoạn, đây là vận mệnh của cháu, đây là sự khác biệt giữa kẻ mạnh và kẻ yếu!”
“Đừng nói là cháu, cho dù hôm nay có là con của tổng thống Hợp Chúng Quốc đối diện với Diệp thiên nhân thì cũng sẽ kết cục tương tự vậy thôi bởi vì, người mà cháu đối diện.” “Chính là thần thoại đương thế!”
Một câu thần thoại đương thời đã bao hàm tất cả, khiến cho tất cả mọi người bao gồm Mộ Dung Đoạn choáng váng.
Mặt cậu ta xám xịt, không còn ý nghĩ gì nữa, được Lý Đồng đưa đi khỏi khách sạn. Những người khác cũng vội vàng đưa Lý Nguyên Khải đến bệnh viện, ai nấy đều chật vật bỏ chạy.
Người hối hận nhất phải kể đến hai nữ sinh viên Đại học Hoa Thanh vốn có quan hệ tốt với Đàm Băng Băng, bây giờ bọn họ đã có cả ý muốn nhảy lầu. Bọn họ cứ tưởng người ngồi bên cạnh Đàm Băng Băng chỉ là một nhân vật nhỏ tầm thường.
Nào ngờ đây lại là người được chọn ngự trị trên chín tầng trời. Mặc dù bọn họ không biết thế nào là thần thoại đương thời, nhưng điều này không làm ảnh hưởng đến việc bọn họ hiểu được sự đáng sợ của Diệp Thiên.
Chỉ là giờ phút này, bọn họ lại không dám nói thêm câu nào với Đàm Băng Băng, chỉ có thể liều mạng chạy ra ngoài cửa lớn.
Lâm Ngữ Băng chớp mắt, không ngừng quan sát Diệp Thiên. Đây là lần đầu tiên cô ta biết Diệp Thiên có năng lực và thủ đoạn đáng sợ như vậy.
Liễu Linh Lung thì dao động trái tim thiếu nữ, âm thầm cảm khái: “Cậu ta mạnh đến vậy sao?”.