Chương
Từ đầu đến cuối cậu ta luôn xem Diệp Thiên như không tồn tại, nhưng bây giờ người phụ nữ cậu ta thích lại gọi Diệp Thiên là chủ nhân khiến cậu ta cảm thấy bất ngờ.
Cậu ta cứ nghĩ Diệp Thiên chẳng qua chỉ là khá quen thuộc với Đàm Băng Băng, nhưng giờ xem ra mối quan hệ của hai người phức tạp hơn cậu ta nghĩ rất nhiều.
Nhìn bộ dạng để mặc Diệp Thiên chỉ đạo của Đàm Băng Băng, trong lòng dấy lên phẫn uất, Diệp Thiên chỉ là một tên đi theo nhà họ Mộ Dung vào đây để ăn uống, có tài đức gì mà có thể khiến một người xinh đẹp như thế nghe lời?
Nghĩ đến đây, ánh mắt cậu ta hiện lên vẻ lạnh lùng, hừ một tiếng.
“Cô gái, tôi không biết rốt cuộc quan hệ của cô và anh ta thế nào, nhưng nếu một người phụ nữ phụ thuộc vào một người đàn ông, tôi nghĩ người đàn ông phải có sức mạnh và bản lĩnh khá mạnh”.
“Thế giới này, dù là việc gì cũng phải nói đến tiền tài, tôi quả thật không thể nhìn ra anh bạn này có cái gì có thể khiến cô cam lòng đi theo”.
Cậu ta vừa nói vừa thở dài lắc đầu như thể đang tiếc nuối cho Đàm Băng Băng.
Đàm Băng Băng chỉ khẽ cười nói: “Bản lĩnh của cậu ấy vượt xa anh nghĩ, dù có một nghìn anh đi chăng nữa cũng không đuổi kịp cậu ấy, anh nói cậu ấy có lợi gì để tôi dựa vào không?”
“Ha ha!”
Nghe thế Long Đạo Huyền sửng sốt, sau đó bật cười thành tiếng.
“Cô nói dù có một nghìn tôi cũng không so được với cậu ta, đúng là nực cười”.
Long Đạo Huyền chỉ vào mình, nghiêm nghị nói: “Cô gái, tôi thấy cô vừa đến không lâu, có lẽ cô vẫn không biết tôi là ai nhỉ?”
“Thiên Cơ Minh, cô từng nghe nói đến chưa?”
Giọng điệu cậu ta còn mang theo chút kiêu ngạo, vì Thiên Cơ Minh là thế lực do một tay cậu ta tạo nên, dựa vào điều này đã chèn ép được Hiệp hội Thương mại Giang Nam, gần như lôi kéo hơn một nửa số nhà giàu ở tỉnh Giang Nam lên cùng thuyền với cậu ta. Ở Trung Hải cũng là nhân vật được nhiều người biết đến, sánh ngang với nhà họ Mộ Dung.
Dù là top mười nhà giàu nhất ở Giang Nam hay trong top ở Trung Hải cũng phải đổi sắc khi nghe đến Thiên Cơ Minh chứ đừng nói gì một người phụ nữ, cậu ta tự tin chỉ với một câu nói đã có thể đe dọa được Đàm Băng Băng.
“Thiên Cơ Minh?”
Ánh mắt Đàm Băng Băng hơi đổi, vẫn lạnh nhạt cười, ngón tay xinh đẹp chỉ về phía Diệp Thiên.
“Tôi đã từng nghe đến cái tên này, chỉ tiếc là trước mặt cậu ấy, ngay cả mấy tài phiệt có gia cảnh khủng xếp hạng thế giới cũng chẳng là gì, chỉ Thiên Cơ Minh mà lại có tư cách sánh ngang à?”
“Khẩu khí lớn lắm”.
Ánh mắt Long Đạo Huyền tối lại, nhìn thẳng về phía Diệp Thiên.
“Tôi rất tò mò cậu có thân phận gì mà xem thường cả Thiên Cơ Minh chứ?”
Cậu ta chế giễu, cậu ta không tin Diệp Thiên có thân phận động trời gì.
Diệp Thiên nghiêng đầu nhìn Long Đạo Huyền, tiện tay cầm một miếng dưa hấu cho vào miệng, lạnh nhạt cười.
“Tôi cứ nghĩ người thừa kế nhà họ Long – Thiên Cơ Lâu sẽ có gì đặc biệt, nhưng xem ra cũng chỉ là một tên có chút tiền tài là đi khoe khoang khắp nơi, trước đây tôi đã xem trọng anh quá rồi”.