Chương
Cậu vốn cho rằng, Thi Tú Vân là thánh nữ của nhà họ Thi, có địa vị cao quý thì cũng sẽ sở hữu quyền lợi tương đương và đãi ngộ cũng không tới nỗi nào. Giờ xem ra, nhà họ Thi chẳng hề tôn trọng Thi Tú Vân, nếu không sao lại cử người tới tước đoạt huyết mạch của hai anh em cậu chứ?
“Nhà họ Thi, được lắm!”
Diệp Thiên nhìn Thi Vô Tự bằng đôi mắt lạnh lùng.
“Ông tới vì nhà họ Thi thì chuẩn bị sẵn cái giá phải trả đi !”
“Trong tương lai, tôi nhất định sẽ đánh tới nhà họ Thi, kéo sụp thần đàn của các người, dùng mạng của ông để mở đầu cho chuyện này nhé!”
Cậu vừa dứt lời thì năm ngón tay phát lực, đang định bóp nát thiên linh cái của Thi Vô Tự thì đúng lúc này, cậu ta không ngờ Thi Vô Tự đã âm thầm bóp nát một miếng ngọc trong tay áo.
“Rầm!”
Khi Diệp Thiên phát lực thì một tia sáng bỗng nhiên phát ra trên người của Thi Vô Tự. Một luồng khí tức cực mạnh đột nhiên phóng ra tách tay của Diệp Thiên ra.
Còn bản thân của Thi Vô Tự lúc này cũng đã tách xa ra khỏi Diệp Thiên. Giữa cậu và ông ta bỗng xuất hiện thêm một bóng hình.
Đây là một người đàn ông trung niên có khuôn mặt tuấn tú, chắp tay sau lưng, cơ thể phát ra khí tức bá đạo rợp cả đất trời. Người này cứ như thần linh trên trời, còn con người nơi dương gian chỉ giống như con sâu cái kiến sẽ bị ông ta bóp nát một cách dễ dàng.
Người đàn ông trung niên đột nhiên xuất hiện khiến Đàm Băng Băng và Tiêu Thiến Tuyết đều bàng hoàng. Bọn họ không nhìn rõ người đàn ông đó tới từ đâu, giống như là xuất hiệt đột ngột ngay chính giữa Diệp Thiên và Thi Vô Tự vậy.
Thi Vô Tự đứng sau người đàn ông trung niên, khẽ cúi mình.
“Bái kiến đại thống lĩnh!”
Trong chín đại thống lĩnh của Chấp Pháp Đường, Thi Vô Tự xếp cuối. Người đàn ông đứng trước mặt này xếp vị trí số một.
Người đàn ông trung niên mặc kệ Thi Vô Tự, chỉ nhìn chăm chăm Diệp Thiên với vẻ kinh ngạc.
“Thật không ngờ đứa con của Thi Tú Vân và người đàn ông trần tục đó lại lớn tới mức này rồi, thật khiến tôi kinh ngạc!”
Hai người nhìn nhau. Người đàn ông trung niên đanh mắt, khẽ cử động, giọng nói hơi trầm xuống.
“Đây là thần hồn phân thân thật sự sao?”
“Thần hồn phân thân thật sự sao?”
Diệp Thiên hơi dao động đôi mắt, nhìn người đàn ông trung niên vừa mới xuất hiện bằng vẻ kinh ngạc.
Đương nhiên cậu kinh ngạc vì cậu có thể cảm nhận được trong mắt người đàn ông này có khí tức mờ ảo xuất hiện, đây không phải là bản thể mà là một phần phân thân.
Một mảnh phân thân không thể khiến Diệp Thiên dao động đến vậy. Khi cậu giết con của thẩm phán ở cung song tu thì có một trong số mười sáu vị thẩm phán vương cũng phân thân thần hồn và xuất hiện khi con của thẩm phán bị tấn công.
Nhưng phần phân thân này không giống với phần hồn phân thân của vị thẩm phán vương khi đó.
Thông thường, thần hồn phân thân được khi người luyện võ đạt được tới một tu vi nhất định, dùng sức mạnh của thần hồn cố gắng tách một phần ra tạo thành một phần giống y như bản thể gốc và sống dựa vào vật thể hay cơ thể người. Phần phân thân này sở hữu sức chiến đấu nhất định nhưng lại không phải là thực thể, chỉ là một hình hài bao quát trong không gian.
Thế nhưng người đàn ông trước mặt này lại không chỉ đơn giản như thế.