Chương
Mỗi một nhát kiếm giáng xuống đều sẽ có một chiến hạm bị chém làm hai. Sau khi vài cái nổi lên thì đội quân binh sĩ vốn vô cùng hùng hậu của Hợp Chúng Quốc bỗng cảm thấy ớn lạnh.
Diệp Thiên giống như ma quỷ đi thu hoạch sinh mạng vậy. Những nơi cậu đi qua là thi thể đầy rẫy. Mặt biển cuộn sóng, từng nhát kiếm chém xuống thì đều mang theo mười sinh mạng chết theo.
“Dám khiêu chiến với tôi thì nên chuẩn bị sẵn tâm lý phải trả giá đi. Dù có là cường quốc thì cũng có gì phải sợ?”
Diệp Thiên dùng kiếm thần nguyên nhiều lần nên lực tinh thần và chân nguyên đều bị hao tổn. Sau vài lần xuất kiếm, chân nguyên và lực tinh thần của cậu đã vơi đi hơn nữa. Cho dù có như vậy thì cái thần phát ra trong đôi mắt cậu vẫn không hề giảm mà ngược lại càng mạnh mẽ hơn.
Hoa Lộng Ảnh bị bắt đi, lúc này ở đâu không rõ. Chính điều đó đã khiến cậu dấy lên sát ý vô cùng tận.
Rồng cũng có vẩy ngược và cũng có những khu vực cấm kỵ đụng vào. Hoa Lộng Ảnh chắc chắn là điều cấm kỵ của cậu.
Cậu lúc này chẳng có gì ngoài sát ý. Dù Hoa Lộng Ảnh sống hay chết thì cậu cũng sẽ tiêu diệt tất cả đám người ở đây. Nếu như Hoa Lộng Ảnh thật sự không còn thì cậu chẳng còn gì để tiếc, sẽ hóa thân thành sát thần vô thượng, khiến tất cả những người có liên quan bị chôn sống.
“Tam Tuyệt Quyền, Phong Thiên Địa!”
Cậu gầm lên, âm thanh chấn động đất trời. Nước biển sôi lên sùng sục, cậu siết nắm đấm dội về tàu khu trục, đập vỡ bản tàu từ khoảng cách xa. Cả con tàu rung lắc, hơn chục sĩ quan bị nát thành cám dưới sức nặng của cú đấm.
Sức chiến đấu điên cuồng của Diệp Thiên vẫn tiếp tục. Người dân của các nước trên thế giới lúc này đã bị chấn động bởi chương trình trực tiếp phát trên tivi. Ngày hôm nay, không còn quan tâm tới chương trình giải trí và các tiết mục văn nghệ gì nữa.
Tất cả những gì đám đông quan tâm chính là cuộc chiến trên bờ biển Thái Bình Dương.
Tam Tuyệt Quyền, Thôn Nhật Nguyệt.
Diệp Thiên khởi động Phệ Thiên Thánh Thể giống như một con mãnh thú. Tất cả những nơi cậu tiếp xúc đều bị phá hủy. Hạm đội được mệnh danh là hạm đội nhanh nhất của Thái Bình Dương đã bị đánh nát.
Hai mươi lăm con thuyền, trong mười phút ngắn ngủi đã bị phá hủy một nửa. Một nửa còn lại, ngoài chiếc tàu sân bay to nhất ra thì tất cả đều bắt đầu rút lui và muốn né tránh tử thần Diệp Thiên.
“Giờ mới muốn chạy à, còn kịp không?”
Diệp Thiên với đôi mắt sáng như sao, ánh kiếm màu lam ẩn hiện phát sáng phóng ra từ giữa chán cậu.
Lưỡi kiếm phá nguyên!
“Vụt!”
Lưỡi kiếm màu lam do lực tinh thần tạo thành lao đi trong không trung, từ một góc độ hết sức quỷ dị quét tới đâm xuyên qua tàu chỉ huy chiến lược của kẻ địch và nổ tung.
Không ai ngờ, hạm đội chiến đấu với một kẻ luyện võ mà lại có kết quả như vậy. Bóng hình màu lam đó đã in đậm trong tâm chí của đám đông các nước. Ngày hôm nay, có vô số người đứng trước màn hình tivi hoặc máy tính và bùng cháy lên sự kính trọng.
Siêu nhân ánh sáng xanh một lần nữa trở thành anh hùng truyền kỳ trong thời đại này.
Diệp Thiên chân đạp không, tiếp tục xuất chiêu. Lực tinh thần của cậu bị hao tổn cực nhiều, chân nguyên cũng dần cạn kiệt nhưng hạm đội ba đã không còn lực chiến đấu, chỉ muốn quay đầu bỏ chạy.
Diệp Thiên dồn toàn bộ lực tinh thần còn lại, không định bỏ qua bất kỳ con tàu chiến nào. Khi cậu đang định tấn công thì bỗng đanh mắt.