Chương
“Đúng vậy, nếu như là ở thế kỷ trước, Hợp Chúng Quốc dám đối xử với tướng tinh Long Nhận của chúng ta như vậy thì chắc chắn chúng ta sẽ tuyên chiến bằng bất cứ giá nào.
“Nhưng bây giờ, vào thời hòa bình thế này, không còn là thời bom bay đạn lửa nữa thì mình không làm vậy được, hơn nữa dù Diệp Thiên là tướng của Long Nhận nhưng lại không thuộc vào quân đội của Hoa Hạ. Chúng ta có muốn trừng phạt Hợp Chúng Quốc thì cũng không tìm được lý do chính đáng.
Mấy vị thống lĩnh cũng lắc đầu cảm thán. Đối với sự ra đi của Diệp Thiên, bọn họ cảm thấy vô cùng tiếc nuối.
Diệp Thiên là miếng ngọc vô giá của Hoa Hạ. Về sự cống hiến thì bất luận là Tẩy Tủy Đan hay là Phệ Thiên Luyện Khí Quyết mà cậu để lại cho Nam Long Nhận cũng đều là những thứ vô cùng quý giá của thời đại, gia tăng chất lượng cho sức mạnh của quân đội cũng như là mức sống của người dân.
Về võ thuật, một mình cậu có thể đảm đương được cả ngàn binh vạn mã, quét sạch hàng vạn người. Vậy mà một người anh hùng hào kiệt như vậy lại bị giết chết dưới vũ khí hiện đại của Hợp Chúng Quốc. Sau khi mấy vị tướng lão làng trong quân đội thảo luận và liên hệ với một vài người ở trung khu thì đều thống nhất quan điểm.
Đó là chấp nhận bằng mọi giá cũng phải bảo vệ bằng được bạn bè người thân của Diệp Thiên. Bất luận là nhà họ Diệp hay tập đoàn Lăng Thiên thì quan chức Hoa Hạ cũng sẽ dồn hết sức lực để bảo vệ vẹn toàn.
Đây có thể nói là chuyện cuối cùng mà quan chức Hoa Hạ có thể làm cho Diệp Thiên rồi. Sinh thời là anh hùng quốc gia thì chết đi cũng vẫn là anh hùng của quốc gia. Long Định Thiên đứng đầu liên minh võ thuật xuất hiện trong buổi hội nghị nhưng từ đầu đến cuối không nói gì, chỉ chờ đợi kết luận.
Điều mà ông ấy đang suy nghĩ chính là cuộc chiến hoàng cấp sắp xảy ra. Bởi vì Diệp Thiên đã ra đi thì thế cục của giới võ đạo đã hoàn toàn bị sụp đổ. Giờ đây,ông chỉ hi vọng một cơ hội xảy ra.
Một khi tiểu thế giới đổ bộ thì cũng chính là ngày mà cuộc chiến hoàng cấp bắt đầu. Khi đó thế gian sẽ chẳng còn là thiên đường nữa. Hợp Chúng Quốc, chiến thần điện Galitan của phương Bắc là tổ chức bảo vệ của Họp Chúng Quốc sẽ tập trung tạo thành một đại bản doanh cực lớn.
Đó cũng là thánh địa đầu tiên của Hợp Chúng Quốc. Mỗi một đời tổng thống thì đều sẽ tới đây một lần, không có ai nằm ngoài ngoại lệ.
Ở một nơi sâu thẳm trong Chiến Thần Điện Galitan, một cô gái xinh đẹp đang ngồi khoanh chân trên mặt đất. Xung quanh cô gái này là một ngôi sau sáu cánh cỡ nhỏ phát ra ánh sáng kỳ lạ tạo thành một kết giới không kẽ hở và không thể phá vỡ.
Cô gái chính là Hoa Lộng Ảnh bị trại tập trung chiến thần bắt giữ. Cô mặc đồ mà trắng, khuôn mặt không hề để lộ vẻ hoảng sợ mà vô cùng điềm tĩnh. Cô đang nhắm mắt luyện khí, không hề quan tâm tới những chuyện xảy ra xung quanh.
Đúng lúc này, cánh cửa nặng nề được đẩy ra. Một bóng hình lao vào nhưng Hoa Lộng Ảnh vẫn nhắm mắt, không hề phản ứng lại.
“Cô Hoa!”
Một người thanh niên tóc vàng bước vào, chắp tay sau lưng nhìn chăm chăm vào làn da trắng nõn của Hoa Lộng Ảnh và đôi mắt thì ánh lên vẻ khao khát.
Đây chính là người luyện võ vương cấp trước đó đã đưa Hoa Lộng Ảnh từ đại học Havard về đây.
Hoa Lộng Ảnh chẳng buồn quan tâm, chỉ chăm chú luyện khí, người thanh niên khẽ mỉm cười.
“Cô Hoa, tôi biết cô không quan tâm tới tôi, nhưng lần này tôi tới là để báo cho cô một tin tốt lành!”
“Cô có thể rời đi rồi, tiếp theo cô có thể về Hoa Hạ hoặc là ở lại Hợp Chúng Quốc đều do cô quyết định!”
Nghe thấy vậy, Hoa Lộng Ảnh mới mở mắt ra.
Cô không hề tỏ ra vui mừng mà chỉ tỏ vẻ điềm nhiên: “Các người thả tôi à?”