Chương
Người đến là một Lạt Ma ở Tạng Biên, ông ta điơng bên cạnh Tuông Huyền Thất. hai người cách nhau không quá mười trượng.
Với thân phận của Trương Huyền Thất, người có thể đứng sóng vai với ông ta rất hiếm có trên đời. Nhưng người này đứng cùng ông ta, Trương Huyền Thất lại không có vẻ gì không vui, ngược lại mỉm cười gật đầu với người kia.
“Minh Vương, lâu quá không gặp”.
Trương Huyền Thất mỉm cười gật đầu với ông ta. Lạt Ma ở Tạng Biên cũng chắp một tay với Trương Huyền Thất, miệng niệm.
“A Di Đà Phật, lão thiên sư để tâm rồi!”.
Nhìn thấy cảnh này, không ít nhân vật vương cấp lại chấn động, bọn họ đã đoán được thân phận của vị Lạt Ma này.
“Lẽ nào đây là sư tôn của Hồng Nhật Pháp Vương? Bất Động Minh Vương với danh hiệu “Phật sống Tạng Biên”?”.
Năm xưa, Bất Động Minh Vương tu Phật đắc đạo ở Tạng Biên, tự sáng tạo nên Bất Động Minh Vương Mật Tông Đại Thủ Ấn, trấn áp Tạng Biên. Nhiều cao thủ của Sa Nga từng ngã xuống dưới tay ông ta, tiếng dữ lan truyền.
Nhiều người chấn động, vị cao thủ ẩn sĩ lâu năm giống như hóa thạch sống này khiến cho bầu không khí nơi đây càng trở nên yên lặng.
Bữa tiệc tập hợp các cao thủ trước nay chưa từng có không chỉ dừng ở đây. Sau khi hai cao thủ lâu năm thuộc mặt trận Hoa Hạ xuất hiện, ở chân trời xa lại có tia sáng bay tới.
Ngày hôm nay, cao thủ hội tụ, chư hùng tranh nhau đứng đầu, chắc chắn sẽ đi vào sử sách!
“Ầm ầm!”
Trên biển lớn, Trương Huyền Thất và Bất Động Minh Vương lần lượt đến nơi, nghiễm nhiên đây là người mạnh nhất trong những cao thủ đến đây, cũng là nhân vật có tính đại biểu nhất trong những ẩn sĩ cao cường của Hoa Hạ.
Rất nhiều cao thủ đến đây còn hơn thế nữa.
Sau khi hai người đến, trên bầu trời, một luồng sáng đến từ xa lại gần, lướt qua chân trời.
Những nơi luồng sáng đen lướt qua tựa như có năng lực cắn nuốt vậy, ngay cả ánh sáng và không khí không thể lây nhiễm được thì cũng hoàn toàn biến thành màu đen, Trương Huyền Thất và Bất Động Minh Vương đồng thời nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lùng.
“Sức mạnh này, là Amisha?”
Tuy đã cách hơn trăm năm, nhưng đối với sức mạnh này, hai người họ vẫn vô cùng quen thuộc. Bọn họ biết rõ, trong những cao thủ thế giới này có thể sở hữu sức mạnh cắn nuốt mạnh mẽ như vậy, hơn nữa còn đơn thuần tà ác, mang theo hơi thở ăn mòn tiêu tan sinh mệnh, chỉ có thể là những đại sư đại trận của Thái Bang mà thôi – Amisha Khan.
Hơn trăm vị vương cấp, đều chăm chú nhìn luồng sáng đen đang giáng xuống, mãi đến khi nó đến gần, bọn họ mới nhìn rõ bên trong luồng sáng đen đó, là một ông lão tay cầm pháp trượng màu đen.
Hai tay ông ta giấu dưới ống tay áo, vẻ ngoài thoạt nhìn tuổi già sức yếu, như gần đất xa trời, không những vậy, hay mắt ông ta lại khép hờ, tròng trắng hướng ra ngoài, vừa nhìn đã biết đã bị mù từ rất lâu.
Nhưng những người ở đây, không ai dám xem thường ông ta chút nào, thậm chí nhân vật tầm cỡ như Trương Huyền Thất và Bất Động Minh Vương, đồng tử cũng chợt co lại, rõ ràng cực kỳ e sợ.