Chương
Nhưng ngay tại lúc ấy lại có một chiếc thuyền nhỏ chạy dọc theo bờ biển, hướng về phía đảo Gilbert.
Có hai dáng người xinh đẹp đứng trước mũi tàu, hai người ấy đều là quốc sắc thiên hương, nhan sắc trông sang trọng, có thể xứng tầm làm hoa khôi của trường đại học, có thể so sánh được với cả các minh tinh thiên hậu với nét đẹp chói lọi. Nhưng vào lúc này, trên lông mày của họ hiện lên vẻ tuyệt vọng và nỗi buồn sâu sắc.
Xung quanh ngập tràn mùi hôi thối nồng nặc từ vô vàn xác chết của cá và tôm. Đây tuyệt đối chẳng phải nơi để các mỹ nhân quyến rũ thế này ghé tới, nhưng hai người này lại không ngần ngại mà mua chiếc thuyền này chỉ để có thể đi tới đây một chuyến.
“Hai cô đến đây rốt cuộc là muốn tìm thứ gì à?”
Người chủ cũ của chiếc phà đang lái tàu cho họ. Dù cho ông ta có là người thường xuyên trên tàu biển cũng không chịu nổi mùi hôi thối khó chịu xung quanh. Đầu ốc ông ta choáng váng, hỏi han hai cô gái.
“Chúng tôi tới tìm người, phiền ông cứ tiếp tục đi đến đảo Gilbert giúp!”
Một trong hai cô gái mặc chiếc áo sơ mi màu vàng nhạt, miễn cưỡng cười nói.
“Tìm người á?”
Người chủ cũ của thuyền nhăn mày lại.
Xung quanh toàn xác tôm xác cá, cái nơi biển cả rộng lớn này có thể tìm ra ai được chứ?
Nếu như không phải do hai người này chịu chi, ông ta tuyệt đối sẽ không đến cái nơi quỷ quái này.
Cô gái xinh đẹp quay đầu đi, háo hức nhìn về phía biển lớn đầy xác tôm cá, cô ta muốn tìm một bóng dáng quen thuộc nhưng lại không thấy gì.
Cô ta không nhịn được, quay sang cô bạn thân bên cạnh, buồn rầu nói: “Giai Lệ, cậu nói xem anh ấy… thật sự xảy ra chuyện rồi sao?”
Người nói chính là Tiếu Văn Nguyệt, từng có nhiều vướng mắc với Diệp Thiên.
Bên cạnh cô ta chính là thiên hậu nổi tiếng của nền âm nhạc mới trong sân khấu nhạc Hoa Hạ, đại minh tinh Cố Giai Lệ. Cố Giai Lệ khẽ lắc đầu, trong đôi mắt chứa đầy sự kiên định.
“Nguyệt Nguyệt, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu!”
“Anh Diệp Thiên là người thế nào chứ, anh ấy luôn tạo ra vô số kỳ tích. Mình không tin anh ấy sẽ bỏ rơi chúng ta như vậy”.
“Chỉ là Hợp chúng quốc ấy thì làm sao có thể đánh bại anh ấy?”
Tiếu Văn Nguyệt nghe vậy, trong mắt cũng lại hiện lên tia sáng. Nhưng ở trên đại dương này, muốn tìm thấy Diệp Thiên chẳng khác nào mò kim đáy bể. Họ chỉ có thể đi loanh quanh không mục đích xung quanh vùng biển quanh đảo Gilbert, hy vọng có thể tìm thấy chút dấu tích của Diệp Thiên.
“Ùm!”
Bọn họ đi loanh quanh đến nửa tiếng đồng hồ rồi, bỗng vào lúc này dưới đáy biển nổi lên một chùm ánh sáng kỳ dị.
“Hả?”
Hai người vội quay đầu lại nhưng chỉ thấy trên mặt biển cách họ nửa cây số có một ánh sáng màu vàng tỏa ra mạnh mẽ, dần dần hội tụ lại thành một ngôi sao sáu cánh khổng lồ.
“Đó là gì vậy?”
Hai người đều kinh ngạc, các thủy thủ và thuyền viên trên thuyền cũng đều biến sắc.
Hình ngôi sao sáu cánh vừa hiện ra, theo sau đó là vô số các đường sáng màu vàng rọi lên từ sáu góc của nó. Ánh sáng uốn lượn xung quanh đáy biển, dường như muốn trói chặt thứ gì đó.