Chương
Là một trong số những người mạnh nhất trong nhà họ Thi, Thi Trảm Nguyên là người đứng đầu nhà họ Thi, người có thân phận địa vị ngang bằng ông ấy chỉ đếm trên đầu ngón tay, ông ấy cũng đứng đầu trong Tứ Tượng Tông.
Sức mạnh của ông ấy vô cùng lớn nên đường nhiên vô cùng nhạy cảm với cảm ứng huyết thống, ông ấy có cảm ứng vô cùng mãnh liệt với Diệp Thiên, trong nhà họ Thi ông ấy chỉ gần gũi với
Thi Tú Vân và Diệp Thiên nên chỉ trong chốc lát ông ấy đã nhận ra mối quan hệ mẹ con giữa Diệp Thiên và Thi Tú Vân.
Ồng ấy biết Diệp Thiên là một trong hai đứa cháu trai của mình.
“Hửm?”
Năm người đại diện còn lại của Huyền Môn và cả Ma Tây Loner nghe vậy cũng tỏ vẻ ngạc nhiên đến tột độ.
“Diệp Lăng Thiên là cháu ngoại của Thi Trảm Nguyên?”
Ma Tây Loner và Thi Trảm Nguyên cũng coi như là quen biết từ lâu, bọn họ đều là người tu tiên chính thống còn xót lại trên trái đất này, hiểu khá rõ ràng về đối phương.
Nhà họ Thi là một trong những gia tộc thành lập Tứ Tượng Tông trong Huyền Tông, sức mạnh chẳng kém gia I tộc Ireland là bao, người trong tiểu thế giới rất coi trọng thân phận và huyết thống, sẽ không bao giờ cho phép kết hôn với người giới thế tục.
Diệp Thiên là cao thủ đỉnh cao giới thế tục, còn Thi Trảm Nguyên là trưởng lão đại gia tộc ở tiểu thế giới, giữa hai người lại có mối quan hệ máu mủ, điều này khiến ông ta cảm thấy bất ngờ.
“Tên nhóc này lại là con trai của vị thánh nữ xuất chúng của nhà họ Thi sao?”
Năm người đại diện còn lại của Huyền Môn đưa mắt nhìn nhau, ánh mẳt dần trở lên thích thú.
Lúc đầu Tứ Tượng Tông xuất hiện một người tên Thi Tú Vân, thông minh tài giỏi ghi danh lịch sử, chao đảo cả tiểu thế giới, danh tiếng lẫy lừng, không hề thua kém trưởng lão như Thi Trảm Nguyên.
Vì vậy chuyện Thi Tú Vân lên vợ thành chồng với đàn ông ở giới thế tục rời khỏi nhà họ Thi cả tiểu thế giới đều biết, nhưng bọn họ không ngờ rằng lại có thể chạm mặt con trai của thánh nữ nhà họ Thi ở giới thế tục.
Đối diện với Thi Trảm Nguyên, sắc mặt của Diệp Thiên vẫn như bình thường.
Cơ thể Thi Trảm Nguyên truyền tới luồng huyết mạch chập chờn mạnh mẽ không phải là giả, nhưng sau khi Thi Trảm Nguyên tự nói ra thân phận của mình mà Diệp Thiên vẫn không mảy may dao động.
Cậu bình thản nói: “Vậy à? Thế thì sao?”
Thi Trảm Nguyên là bố đẻ của Thi Tú Vân, theo vai vế thì cậu nên gọi một tiếng ‘ông ngoại’.
Nhưng từ sau khi cậu biết đến sự tồn tại của nhà họ Thi chỉ thấy sự lạnh nhạt vô tình của bọn họ, thậm chí bọn họ còn phái người đến bắt giết cậu và Diệp Tinh nên cậu thực sự chẳng có ấn tượng tốt với nhà họ Thi.
Nghe thấy giọng nói hờ hững của Diệp Thiên, Thi Trảm Nguyên hơi khựng lại.
“Thằng nhóc thối, cháu có thái độ gì vậy hả?”
“Nhà họ Thi không có con cháu không biết tôn trọng người lớn như cháu!”
“Vậy sao? Thế thì có liên quan gì đến tôi?”, Diệp Thiên chắp tay, chỉ khẽ cười rồi nói một câu chống đối.
Thấy thái độ lạnh nhạt của cậu, Thi Trảm Nguyên chau mày lại.
Ồng ấy nhìn Diệp Thiên một lúc rồi giãn chùm lông mày ra, trầm giọng nói: “Cháu là con trai lớn của Tiểu Vân tên là Diệp Thiên!”