Chương
“Không thể nào?”
Dương Vân Hận, Lạc Thiên Long, Vạn Quy Nông cũng biến sắc với vẻ không dám tin.
Kim Cương Pháp Tướng mà Tu Kiệt Khải tu luyện xếp top trong số những tuyệt học tu tiên của Lưu Vân Tông. Mà thực lực của Tu Kiệt Khải thì cũng xếp top trong tông phái này. Tu Kiệt Khải chính là người tu tiên thuộc cảnh giới truyền thuyết.
Hoàng cấp thông thường đối diện với Tu Kiệt Khải sẽ bị giết chết trong vài giây. Tu vi của Diệp Thiên chỉ ở hoàng cấp mà lại có thể chặn được hai lần tấn công của Kim Cương Pháp Tướng đã đủ khiến Tu Kiệt Khải kinh ngạc rồi.
Nhưng dù có như vậy thì thông qua nhát kiếm trong không gian của Diệp Thiên giết chết Lư Tịnh Trai đã đủ để bọn họ hiểu được về việc Diệp Thiên tại sao có thể ngăn chặn đòn tấn công của Tu Kiệt KHải.
Vậy mà giờ đây bọn họ không còn giữ được bình tĩnh nữa. Bọn họ không hiểu, Tu Kiệt Khải trước đó chiếm thế thượng phong thì tại sao Kim Cương Pháp Tướng lại đột nhiên nổ tung?
Kim Cương Pháp Tương là chân lực mà Tu Kiệt Khải tạo ra. Mỗi một centimet đều tương quan mật thiết với chân lực của Tu Kiệt Khải, vậy tại sao lại như thế chứ?
Thi Trảm Nguyên và Ma Tây Loner cũng cảm thấy kinh hãi, không biết Diệp Thiên đã sử dụng thủ đoạn gì.
Không chỉ mấy người đó mà ngay cả Tu Tiệt Khải thì cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc và tức giận.
“Cậu đã làm gì?”
Tu Tiệt Khải nhìn chăm chăm Diệp Thiên đang bay lên và trầm giọng hỏi.
“Hừ!”
Diệp Thiên trông vô cùng điềm nhiên, chắp tay sau lưng như đang kiểm soát mọi thứ.
“Sức mạnh mà các người tu luyện đúng là mạnh hơn nhiều lần so với chân nguyên mà những người luyện võ bình thường tu luyện, nhưng đối với tôi mà nói cũng không có gì khác biệt nhiều.
Phệ Thiên Huyền Khí mà cậu tu luyện, nói một cách nghiêm túc thì không phải là chân nguyên, cũng không phải là nội lực, mà là một loại sức mạnh vượt giữa hai loại trên. Chỉ có điều Diệp Thiên không biết miêu tả sức mạnh đó như thế nào mà thôi.
Hôm nay, khi gặp mấy người tu tiên bước ra từ tiểu thế giới, nhất là sau khi giao đấu với Tu Kiệt Khải thì cậu vừa rồi mới cảm nhận được Phệ Thiên Huyền Khí của mình so với chân lực mà bọn họ tu luyện khá giống nhau.
Không chỉ có vậy, Phệ Thiên Huyền Khí dù là độ tinh thuần hay là uy lực thì cũng đều cao hơn chân lực một bậc.
Thứ mà Tu Kiệt Khải mạnh hơn cậu là cảnh giới. Nếu như cùng cảnh giới, cậu muốn tấn công Tu Kiệt Khải thì chẳng qua chỉ là vấn đề của một nhịp thở. Thế nhưng hiện tại tu vi thực sự của cậu mới chỉ bước vào hoàng cấp, còn tu vi của Tu Kiệt Khải đã đạt tới cảnh giới truyền thuyết – đây là một cấp bậc cao hơn cả hoàng cấp và phải thoát khỏi thế giới trần tục mới may ra đạt được.
Vậy nên đòn tấn công của Tu Kiệt Khải cậu không thể phá vỡ một cách trực diện mà chỉ có thể bị động phòng thủ.
Nhưng chính vào lúc nãy, cậu đột nhiên nghĩ ra, khi bản thân tiếp xúc với Kim Cương Pháp Tướng, khi rót Phệ Thiên Huyền Khí vào năm đầu ngón tay khiến nó xâm nhập vào cánh tay của Kim Cương Pháp Tướng rồi dùng lực tinh thần điều khiển thì đã khiến nó nổ tung từ bên trong và khiến cánh tay của Kim Cương Pháp Tướng đứt rời.
Nhìn biểu cảm kinh hãi của Tu Kiệt Khải, Diệp Thiên có thể hiểu được. Cậu chỉ tỏ ra điềm nhiên.
“Tôi nói rồi, người tu tiên không phải là kẻ vô thượng. Muốn giết tôi, không ai trong các người làm được đâu!”