Chương
“Sức mạnh đáng sợ thật!”.
Lạc Thiên Long vô cùng ngạc nhiên, ông ta đang bần thần, ngọn lửa rực rỡ trên bàn tay kia bỗng bùng lên.
Một làn sóng lửa từ giữa lòng bàn tay lửa lan ra, giống như một viên đạn laser, đánh bay Lạc Thiên Long ra ngoài.
Khói đen lượn lờ quanh người ông ta, người bị sóng lửa quét ra xa trăm trượng, vảy rồng trên cánh tay ông ta lần lượt nứt ra, máu chảy xuôi xuống, biến thành máu thịt mơ hồ.
Nhìn thấy cảnh này, Thi Trảm Nguyên và Ma Tây Loner đều chấn động, trong lòng dậy sóng.
Lạc Thiên Long, trưởng lão truyền công của Long Tượng Tông, tinh thông thần thông luyện thể, truyền thừa sức mạnh Thanh Long chỉ có ở Long Tượng Tông một cách hoàn hảo. Một khi khởi động Thanh Long Biến sẽ có sức phòng ngự cực kì mạnh mẽ, thậm chí có thể đối kháng với thần khí, thánh khí mà không tổn hại gì.
Bây giờ, Lạc Thanh Long đã sử dụng Thanh Long Biến, nhưng lại không chống đỡ nổi một chưởng của Diệp Thiên, bị đánh đến mức vảy rồng trên cánh tay nứt ra, máu phun trào. Sức mạnh một chưởng mà Diệp Thiên đánh ra phải đáng sợ đến mức nào?
Lạc Thiên Long bay ra xa trăm trượng, vẻ mặt sửng sốt. chỉ cảm thấy cực kì không chân thực. Nếu không phải cơn đqu kịch liệt trên cánh tay nhắc nhở ông ta mọi thứ đều là sự thật, ông ta thậm chí Còn nghĩ rằng mình đang ở trong ảo cảnh khi ngồi thiền tu luyện.
Sao một hậu bối trưởng thành ở giới thế tục lại có sức chiến đấu bậc này?
“Ba người phía trước đi nhanh quá, vậy thì ông để mạng lại đây đi”.
Ánh mắt Diệp Thiên vô cùng lạnh lùng, chưa dừng lại Ở đây.
Cậu gập năm ngón tay lại, hóa chưởng thành quyền, tiếp tục vung một quyền ra.
Phệ Thiên Diệm Long Quyền!
Bàn tay lửa khổng lồ theo đó tan đi, biến thành lửa đầy trời. Sau đó một nắm đấm sáng chói lao ra khỏi sóng lửa, đánh về phía Lạc Thiên Long.
“Khốn nạn!”.
Lạc Thiên Long thấy vậy vô cùng kinh ngạc. Trong hai trăm năm cuộc đời của ông ta, đây vẫn là lần đầu tiên ông ta cảm nhận được cái chết cách mình gần như thế.
Ngay lúc ông ta sắp bị nắm đấm lửa đánh trúng, cơ thể ông ta bỗng lóe sáng rồi trở nên hư ảo. Nắm đấm lửa xuyên thẳng qua, cơ thể ông ta cũng dần biến mất trong sóng lửa.
“Tàn ảnh?
Diệp Thiên nheo mắt lại, chợt nghe một giọng nói vang lên từ trong Tiên Môn, vô cùng oán hận.
“Nhóc con, món nợ một chưởng này tôi đã nhớ rõ! Nếu Lạc Thiên Long tôi không giết cậu thì không xứng làm tu sĩ!”.
“Lần sau gặp lại sẽ là ngày chết của cậu!”.
Giọng nói vang vọng dần dần biến mất. Diệp Thiên thu năm ngón tay về, ngọn lửa đầy trời cũng tan biến theo.
“Vẫn đế chạy mất rồi sao?”.
Cậu nhỏ giọng lẩm bẩm, nhưng không hề hối tiếc.
Cảnh giới truyền thuyết, đó là cảnh giới sức mạnh hơn cả hoàng cấp, muốn giết chết ông ta đâu dễ như vậy.