Chương
Trong thần thoại Hy Lạp cổ, Hercules chưa từng cúi đầu ai cả, tung hoành hai giới thần người, chưa từng thất bại, trên người ông ta có hơi thở thô lỗ cộc cằn bẩm sinh, người bị ông ta dùng sức mạnh chèn ép không biết có bao nhiêu người, trong mắt ông ta, Diệp Thiên chẳng qua chỉ là một trong nhiều người đó mà thôi.
“Thì ra thần linh cổ đại, cũng là người tu tiên!”
Diệp Thiên cảm nhận được chân lực Hercules phóng thẳng lên trời, trong lòng lập tức hiểu rõ.
Cậu biết có nói nhiều cũng vô ích, lập tức chập lại hai ngón tay, luồng kiếm quang khi ẩn khi hiện ở đầu ngón tay.
“Tôi nể ông là anh hùng một thời, lại không thù oán với tôi, hôm nay tôi sẽ không làm ông bị thương đến linh hồn, nhưng mạng của Neil Woods, thì tôi sẽ lấy!”
Từ cuối cùng vừa thốt ra, hai ngón tay Diệp Thiên nhấc lên, kiếm quang lập tức tản ra khắp trời, lướt ngang cả trăm mét.
“Ầm!
Tiếng kiếm chấn động trời xanh, ngay cả tầng mây cũng bị chia làm hai đoạn, bầu trời xuất hiện vết nứt khổng lồ, Hercules nhìn thấy cảnh này, ánh mắt ngạc nhiên, nhưng không hề lẩn tránh, mà bước lên đánh một quyền.
Một quyền này của ông ta vừa đánh ra, tự nhiên đơn giản, trông thì vô cùng bình thường không đặc biệt, nhưng quyền kình thì mang theo sức mạnh rung trời, một quyền đánh ra, không gian đều lõm xuống, quyền ảnh khổng lồ va chạm với kiếm quang.
“Keng!”
Tiếng kim loại vang lên chấn động trời xanh, lúc này trời đất cũng bị rung động, làn sóng dư âm sức mạnh kinh người lan ra khắp nơi, rất nhiều hoàng cấp vương cấp cùng vội vàng hạ người xuống, không dám ở khu vực trên không này nữa.
Kiếm quang và quyền ảnh lúc này va chạm lẫn nhau, lúc này bóng dáng của Diệp Thiên và Hercules cũng hiện ra.
Hai người đứng đối diện cách xa nhau, cơ bắp Hercules săn chắc căng phồng, không nhịn được bật cười thành tiếng.
“Dùng thân thế người phàm mà cũng có thể có sức mạnh như vậy, đúng là kinh thế hãi tục!”
“Nhưng đáng tiếc, cậu vẫn không đủ mạnh!”
Ánh mắt ông ta bỗng chốc trở nên lạnh lẽo: “Lúc này sống nhờ vào thân phủ của Neil Woods chẳng qua là một phân thân linh hồn tôi mà thôi, nếu linh hồn bản thể hoàn chỉnh của tôi ở đây, muốn đánh bại cậu chẳng qua chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay!”
“Vậy sao?”
Diệp Thiên không hề đáp lại, ánh mắt vẫn lạnh nhạt như cũ.
Tiếp đó, giữa mi tâm cậu có một luồng sáng chói mắt phóng ra, sau đó dần dần ngưng tụ hóa thành một thanh quang đao tựa như thực chất tinh khiết và thần thánh.
Hai mắt Diệp Thiên cũng chợt loé thần mang, sức mạnh tinh thần quanh người cũng tuôn trào, tựa như sóng biển dâhp dềnh.
“Thần niệm chi đao, cắt đứt linh hồn!”
“Thần niệm chi đao, cắt nát linh hồn!”
Một lưỡi đao ánh sáng màu lam lướt qua không trung, gấp ba lần tốc độ âm thanh.