Chương
“Người quan trọng nhất?” Cô gái váy tím nghe vậy thì khẽ giật mình, nét mặt trở nên mập mờ ái muội.
“Chẳng lẽ người cậu nói chính là anh người yêu, cũng chính là anh Diệp Thiên kia của cậu?”
Cô ta coi Cố Giai Lệ là người bạn tốt nhất trong học viện nghệ thuật Kim Lăng của mình, tất nhiên cũng biết một số chuyện liên quan đến Cố Giai Lệ, cái tên Cố Giai Lệ nhắc đến nhiều nhất chính là “Diệp Thiên”.
Là ngôi sao ca nhạc mới nổi hot nhất bây giờ của Hoa Hạ, cũng là diva quốc tế trong tương lai, tất nhiên chuyện Cố Giai Lệ ở học viện nghệ thuật Kim Lăng nhận được chú ý rộng rãi. Rất nhiều con em quyền quý ở đất Kim Lăng muốn tận mắt ngắm nhìn vẻ đẹp của cô, lại càng không thiếu tuấn kiệt trẻ tuổi mãnh liệt theo đuổi Cố Giai Lệ, ngay cả hoa khôi của học viện nghệ thuật Kim Lăng như cô ta còn cảm thấy rung động trước không ít người trong đó, nhưng Cố Giai Lệ lại chưa bao giờ liếc mắt nhìn những người này, luôn luôn bày ra dáng vẻ lạnh lùng cách xa ngàn dặm.
Bởi vì chuyện này, cô ta không chỉ một lần hỏi thăm Cố Giai Lệ, hỏi người đàn ông trong lòng cô là người như thế nào, mà lúc nào Cố Giai Lệ cũng chỉ nói một câu.
“Giống như anh Diệp Thiên!”
Từ đó, trong lòng cô ta này sinh ấn tượng cực kỳ sâu sắc với cái tên Diệp Thiên” này, cô ta vẫn luôn quấn lấy Cố Giai Lệ, muốn cô gọi người tên “Diệp Thiên” này đến, để cho cô ta gặp mặt một lân, nhưng Cổ Giai Lệ đều dùng lý de anh Diệp Thiên bận rộn nhiểu việc” để từ chối. Cô ta thật không ngờ hôm nay Diệp Thiên lại muốn đến tìm Cố Giai Lệ?
Nghĩ đến đây, tò mò trong lòng cô ta lại càng thêm tràn đầy, cô ta thật sự rất muốn mở mang kiến thức, nhìn xem rốt cuộc là tuấn kiệt trẻ tuổi nào có thể khiến Cố Giai Lệ bỏ qua rất nhiều con cháu của tài phiệt quyền quý, trước sau như một.
Cô ta còn muốn hỏi thêm gì đó, nhưng điện thoại di động đột nhiên vang lên, cô ta lấy ra xem, đôi mắt đẹp chợt ngừng lại, khẽ lay lay Cố Giai Lệ.
“Được rồi Giai Lệ, đại hội hữu nghị sắp bắt đầu rồi, đây chính là hội nghị long trọng do mấy cơ quan chính phủ lớn ở Kim Lăng hợp tác tổ chức đấy, hàng trăm con em quyền quý, thiên kim đài các của Kim Lăng đều sẽ có mặt, cậu là dẫn chương trình của đại hội hữu nghị ngày hôm nay, phải nhanh chóng đến chuẩn bị đi thôi!”
Lúc này Cố Giai Lệ mới nhớ ra, hôm nay còn có chuyện quan trọng phải làm, nói với Tiếu Văn Nguyệt: “Nguyệt Nguyệt, mình phải qua đó chuẩn bị trước, Nhân Nhân ở lại với cậu, đợi lát nữa anh Diệp Thiên đến, phiền cậu liên lạc với anh ấy!”
Tiếu Văn Nguyệt cười ngọt ngào, phất phất tay với cô: “Cậu mau đi đi, hôm nay không biết có bao nhiêu người muốn gặp cậu đâu, phải thể hiện thật tốt đấy!”
Lúc này Cố Giai Lệ mới tạm biệt hai người rời đi, nhìn cô đã đi xa, lúc này cô gái váy tím tên là Nhân Nhân mới dời mắt sang Tiếu Văn Nguyệt, tỏ vẻ hóng chuyện nói: “Nguyệt Nguyệt, mình thật sự rất tò mò không biết rốt cuộc “anh Diệp Thiên” trong lời của Giai Lệ là ai mà đáng để cậu ấy coi trọng như vậy”.
“Mình thấy hình như cậu cũng rất quen thân với Diệp Thiên, có thể kể cho mình không?”
Tiếu Văn Nguyệt nghe vậy thì khẽ cười một tiếng: “Nhân Nhân, anh ấy là người đặc biệt nhất thế giới này, chờ cậu gặp rồi sẽ biết!”
“Đặc biệt nhất?” Cô gái váy tím hơi nhíu mày lại, càng thêm tò mò về Diệp Thiên.
Ngồi máy bay khoảng ba tiếng, Diệp Thiên đã đến sân bay Kim Lăng rồi, nhìn thành phố có lịch sử xa xưa này, ánh mắt Diệp Thiên lộ vẻ ôn hòa.
Nếu như không tính tám năm dốc lòng rèn luyện kia, đây vẫn là lần đầu tiên cậu đặt chân lên mảnh đất Kim Lăng này.
Từ xưa tới nay, Kim Lăng là nơi mà rất nhiều văn nhân trí thức hướng tới, cũng có không ít danh sĩ tài đức sinh ra ở nơi này, có thể nói là đất thiêng sinh người tài.