Chương
Cô ta thật sự không tưởng tượng nổi, “gã đàn ông tồi tệ” vừa bước vào Học viện nghệ thuật hôm nay lại gây ra sóng gió lớn như vậy ở đây.
Hứa Xương Bình là một nhân vật huyền thoại đã nâng đỡ nửa nhà họ Hứa ở Kim Lăng, ông ta từng là người nắm trùm thành phố Kim Lăng, thuộc hạ của ông ta trải khắp tỉnh Giang Nam, hiện nay các quan chức cấp cao nhất của tỉnh Giang Nam đều là học trò của ông ta, có thể nói ông ta rất được tôn trọng, ở Kim Lăng không ai có thể so được.
Chính vì sự tồn tại của ông ta nên nhà họ Hứa mới có thể ngồi vững trong năm gia tộc lớn nhất ở Kim Lăng trong vòng mười năm qua.
Nhưng một nhân vật như Thái Sơn Bắc Đẩu thế này thường thích ở một chỗ để quan sát tất cả sự việc, làm sao có thể xuất hiện ở một nơi như Học viện nghệ thuật này được?
Hứa Xương Bình cầm một chiếc nạng đầu rồng, dáng người hơi khom, phía sau có hơn chục tên vệ sĩ đi theo, khí thế ngút trời, bất kể nơi nào bọn họ đi qua mọi người đều phải nhường đường.
“Ông nội, sao ông lại ở đây?”
Vẻ mặt của Hứa Bác Nhiên lập tức thay đổi, cậu ta vội vàng tiến đến.
Cho dù có là danh tiếng đệ nhất thiếu gia ở Kim Lăng đi nữa, nhưng khi đối mặt với Hứa Xương Bình, cậu ta cũng chỉ có thể giữ thái độ khiêm tốn nhất, bởi vì tất cả địa vị và vinh quang của cậu ta nhờ Hứa Xương Bình mới có được.
“Ông đến đây, tất nhiên để xem mọi thứ diễn ra như thế nào!”
“Cháu là cháu trai duy nhất của Hứa Xương Bình ông, nếu cháu đã thích cô bé nhà họ Lâm, cho dù có dùng sạch thể diện của ông già đây thì ông cũng sẽ giúp cháu hoàn thành ước nguyện!”
Hứa Xương Bình tuy lớn tuổi nhưng hơi thở vẫn rất ổn định, giọng nói vang vọng đầy uy lực, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết tinh thần của ông ta vẫn còn rất tốt, có sống thêm mười mấy năm cũng không phải chuyện khó.
Hứa Xương Bình vừa nói xong, ánh mắt liền nhìn về phía Diệp Thiên.
“Chỉ là lão phu không ngờ, ở Học viện nghệ thuật này vẫn gặp phải một tên nhóc kiêu ngạo như vậy, hôm nay đúng là được mở mang tầm mắt!”
Trong lời nói của Hứa Xương Bình có khen có chê, nghe có vẻ như đang khen Diệp Thiên, nhưng giọng điệu lại không hề có thiện ý, hai mắt ông ta lóe lên tia sắc bén, nhìn thẳng vào Diệp Thiên.
“Cậu nhóc, kiêu ngạo không phải là xấu, nhưng cậu cần phải hiểu rằng, trên đời này muốn kiêu ngạo thì cần phải có năng lực!”
“Trông cậu chỉ mới ngoài hai mươi, nhưng cách nói chuyện lại muốn ngang hàng với ông già tôi đây, thậm chí cũng không coi tôi ra gì, tôi thật sự rất muốn biết cậu có tài cán gì?”
“Cho dù có là con cháu của gia tộc nào thì cũng không nên nói chuyện ngang hàng với người ngang tuổi bố hoặc ông cậu như vậy được, cậu lấy đâu ra sự kiêu ngạo đó thế?”
Trên đời này, có một số thứ khi nói ra thì phải trả giá!”
Nếu như lúc nãy Hứa Bác Nhiên gây chuyện với Diệp Thiên thì người xem vẫn tỏ ra hóng hớt, nhưng bây giờ bọn họ lại nhìn Diệp Thiên với vẻ thương hại.
Hứa Xương Bình là người như thế nào, ông ta đích thân đến tìm Diệp Thiên để chất vấn, cho dù có là bí thư của tỉnh Giang Nam thì e cũng không thể chịu nổi áp lực này, huống chi chỉ là một Diệp Thiên cỏn con?
“Xong rồi!”
Nhân Nhân khẽ run lên, từ từ nhắm mắt lại.