Chương
“Tiểu Nguyễn, chị biết em không muốn liên hôn, cái chết ngoài ý muốn của Hứa Bác Thuần đã cho cậu một cơ hội để được tự do, nhưng nhà họ Lâm chúng ta thật sự không thể kiên trì được nữa!”
“Tập đoàn đang phải đối mặt với lũng đoạn nguồn vốn, nếu vấn đề này không được giải quyết trong vòng ba ngày, tập đoàn Lâm Thị sẽ phải tuyên bố phá sản, chắc em cũng không muốn ông nội nằm trên giường bệnh phải nhìn thấy sản nghiệp mà mình gầy dựng lại sụp đổ như vậy chứ?”
“Tất cả những điều này chỉ trông chờ vào mỗi em thôi!”
Người phụ nữ này tên Lâm Hiểu Thù, mặc dù cũng là họ Lâm, nhưng không trực hệ như Lâm Hiểu Nguyễn, coi như là chị họ của cô, do bố cô ta ở rể tại nhà họ Lâm.
Lâm Hiểu Thù đã sống với Lâm Hiểu Nguyễn từ khi còn nhỏ, hai người giống như chị em gái, cô ta hiểu rõ những khó khăn và bất đắc dĩ của Lâm Hiểu Nguyễn, nhưng với tư cách là một thành viên của nhà họ Lâm, cô ta càng hiểu hơn về sự thăng trầm trong công việc kinh doanh của gia tộc, vậy nên cô ta mới chấp nhận lời ủy thác của các trưởng bối trong nhà để đến đây tìm đối tượng liên hôn cho Lâm Hiểu Nguyễn.
Ngay khi nhìn thấy dáng vẻ lơ đễnh của Lâm Hiểu Nguyễn, Lâm Hiểu Thù bèn lên tiếng nhắc nhở.
Ngay lúc Lâm Hiểu Thù nói xong, Lâm Hiểu Nguyễn đột nhiên đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, trực tiếp đi qua hàng ghế VIP gần phía hiện trường.
Lâm Hiểu Thù sửng sốt, vô cùng kinh ngạc, từ khi quen biết Lâm Hiểu Nguyễn đến nay, cô vẫn chưa bao giờ tỏ ra ngạo mạn hay thiếu kiên nhẫn, đây là lần đầu tiên Lâm Hiểu Thù nhìn thấy cô lo lắng như vậy.
Phía hiện trường, ánh mắt Diệp Thiên vô cùng lãnh đạm, sát ý vô hình tràn ngập khắp nơi, khiến nhiệt độ xung quanh giảm mạnh.
Lòng bàn tay Hứa Xương Bình run lên, suýt nữa rơi cả gậy xuống đất, ông ta chưa bao giờ nghĩ thanh niên có vẻ ôn hòa này lại có sức mạnh như vậy, đến cả ông già đã từng trải đời như ông ta cũng phải kinh ngạc.
Ông ta định thần lại, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị.
“Rốt cuộc cậu là ai?”
Hứa Xương Bình là người nắm giữ một nửa nhà họ Hứa, đương nhiên khả năng nhận biết người hay vật đều không hề yếu, tuy lúc nãy ông ta không coi trọng Diệp Thiên, nhưng khí tức mạnh mẽ mà cậu vô tình toát ra vừa rồi đã khiến ông ta hiểu ngay lập tức, người trước mặt đây chắc chắn không phải dạng xoàng.
“Võ sĩ?”
Trong đầu ông ta chợt lóe lên một chữ, khiến vẻ mặt càng trở nên khó coi.
“Tôi là ai, ông không xứng để biết!”
“Hôm nay tôi đã nói đủ rồi, nếu muốn nhà họ Hứa tiếp tục có con cháu nối dõi, thì chỉ có duy nhất một lựa chọn!”
Diệp Thiên không thèm nhìn Hứa Xương Bình, giọng nói lạnh như dao.
Xung quanh náo động hẳn lên, không ai có thể ngờ Diệp Thiên lại tỏ ra thái độ như vậy khi đối mặt với Hứa Xương Bình, thậm chí còn nói câu đại loại như “nhà họ Hứa sẽ tuyệt hậu”.
Bất hiếu có ba loại, không có con nối dõi là tội nặng nhất! Như mọi người đã biết, điều cấm kỵ nhất trong một gia tộc mạnh là “không có con nối dõi”, Diệp Thiên nói không phải là để đắc tội nhà họ Hứa, mà là đang đe dọa.
Trong đầu Nhân Nhân đầy tiếng ong ong, cô biết rõ lời Diệp Thiên nói chính là chỉ cô, cho dù Cố Giai Lệ có đích thân ra mặt hòa giải thì nhà họ Từ cũng sẽ không bao giờ bỏ qua.
Chỉ có ánh mắt Tiếu Văn Nguyệt hơi thay đổi, cô nhìn Diệp Thiên thật lâu.