Chương
“Kim Lăng là nơi tôi sinh ra và lớn lên, tại sao cậu đến đây mà không báo trước cho tôi một tiếng?”
Trong lời nói của Lâm Hiểu Nguyễn không hề có sự kiêu ngạo của công chúa nhà họ Lâm, trông cô giống như một cô gái nhỏ nghịch ngợm hơn, lại có chút đáng yêu khiến mọi người xung quanh nhìn vào đều phải sững sờ.
Làm sao công chúa nhà họ Lâm lạnh như băng lại có thể yểu điệu động lòng người đến vậy?
Diệp Thiên nhìn sang Lâm Hiểu Nguyễn, cười ấm áp rồi đáp lại cô.
“Do tôi tới vội quá, hơn nữa tôi thấy cô còn tham gia hoạt động, nên tôi cũng không muốn quấy rầy!”
Lâm Hiểu Nguyễn nghe xong liền bớt đi vẻ nghịch ngợm, ánh mắt cô óng ánh như nước, nhẹ giọng nói: “Không muốn quấy rầy tôi, hay căn bản là không muốn gặp tôi?”
Lúc này người bên cạnh mới có phản ứng, thái độ của Lâm Hiểu Nguyễn đối với Diệp Thiên hoàn toàn không phải là tình cảm tương tư, mà là nỗi oán hận thầm kín và niềm thương nhớ.
Diệp Thiên cười nhẹ lắc đầu.
“Sao có thể chứ, tôi đang định sau khi hoạt động kết thúc sẽ mời cô cùng đi ăn đấy!”
Vừa dứt lời, Diệp Thiên liền chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía bầu trời xa xăm.
“Chỉ là thời gian hẹn cô đi ăn, có thể sẽ phải dời lại!”
Lâm Hiểu Nguyễn không biết vì lý do gì, chi nhìn về hướng Diệp Thiên đang nhìn, về phia bầu trời đằng xa, một vệt máu đang nổi lên! Tiếu Văn Nguyệt cũng nhận ra sc kỳ lạ của bầu trời đầng xa, cô nhìn lại Diệp Thiên, lập tức hiều ra được tại sao Diệp Thiên lại hưng phấn như vậy.
Cô biết Diệp Thiên sắp phải nghênh đón một đối thủ, một đối thủ chưa từng có, xing đáng để Diệp
Thiên bà qua tất cả mọi thứ để dốc sức chiến đấu!
Trên bầu trời phía xa, một vệt máu bỗng hiện lên, Diệp Thiên đứng chắp tay sau lưng, ánh mắt trầm tĩnh, dường như không còn quan tâm đến mọi thứ xung quanh.
Lâm Hiểu Nguyễn cũng chú ý tới điều gì đó, đôi mắt đẹp khẽ lóe lên, vô thức bước đến bên cạnh Diệp Thiên.
“Tiểu Nguyễn, tại sao em lại muốn bảo vệ cậu ta?”
Nhưng Hứa Bác Nhiên lại không biết đám người Diệp Thiên đang nhìn cái gì, lúc này nhìn thấy Lâm Hiểu Nguyễn thân thiết với Diệp Thiên như vậy, nói chuyện hệt như một đôi tình nhân, anh ta lập tức ghen tị, vội vàng chất vấn.
“Cậu ta là ai?”
“Có quan hệ gì với em?”
Những người xung quanh cũng lộ ra vẻ tò mò, bọn họ đều muốn biết tại sao Lâm Hiểu Nguyễn lại đột ngột xuất hiện, còn đứng ra đắc tội với nhà họ Hứa để bảo vệ một kẻ như Diệp Thiên.
Lâm Hiểu Nguyễn bèn thu ánh mắt lại, lạnh lùng nhìn Hứa Bác Nhiên.
“Cậu ấy là ai không quan trọng, nhưng chỉ cần có tôi ở đây, tôi sẽ không cho phép các người động vào cậu ấy!”
“Nếu ai dám động vào, tôi sẽ huy động toàn bộ sức mạnh của nhà họ Lâm để khai chiến với kẻ đó!”
Ngay khi Lâm Hiểu Nguyễn nói xong, mọi người lại một phen náo loạn, ngay cả Hứa Xương Bình cũng thay đổi sắc mặt.
Huy động lực lượng của nhà họ Lâm để khai chiến, ngay cả lão gia nhà họ Lâm còn không có dũng khí nói ra điều này, bởi vì đây cũng giống như đang đánh cược cả nhà họ Lâm, nếu sơ suất dù chỉ một chút thì đều sẽ dẫn tới diệt vong.