Chương
Cô biết Diệp Thiên không sợ bất cứ ai, đừng nói là Kim Lăng, cho dù ở khắp mọi nơi trên thế giới thì cậu cũng đều như vậy.
Nhưng cô suy nghĩ vô cùng đơn giản, cho dù Diệp Thiên có mạnh đến đâu, nhưng nếu cậu ở Kim Lăng thì cô sẽ không bao giờ để Diệp Thiên bị cản trở dù là nhỏ nhất.
“Ân nhân?”
Lâm Triệu Đông nhìn sang Diệp Thiên, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường.
“Ân nhân nào, sao ông chưa nghe cháu nói bao giờ?”
“Hai tuần trở lại đây, cháu thường xuyên lấy cớ để rời khỏi nhà rồi tự nhốt mình trong phòng, ông đoán chắc là do cậu ta đúng không?”
Lâm Triệu Đông sống trên thương trường đã lâu, nhìn thoáng qua là biết Lâm Hiểu Nguyễn có tình cảm đặc biệt đối với Diệp Thiên.
Nếu như bình thường thì ông ta có thể xem như không thấy, sau đó sẽ nói với Lâm Hiểu Nguyễn, nhưng bây giờ Hứa Xương Bình và Hứa Bác Nhiên đều đang ở đây, cho nên Lâm Triệu Đông mới phải làm cho ra nhẽ.
Nhà họ Lâm đang lâm vào tình cảnh nguy cấp, không thể chịu đựng được nữa, huống chi là lãng phí thời gian, cho nên ông ta nhất định phải tỏ rõ thái độ trước mặt nhà họ Hứa.
Ánh mắt Lâm Triệu Đông đanh lại, nhìn về phía Diệp Thiên.
“Chàng trai, tôi không biết cậu là ai và đã gặp cháu gái tôi như thế nào, nhưng tôi mong cậu hiểu rằng cổng nhà họ Lâm của tôi không phải ai cũng có thể vào được!”
“Tôi không quan tâm mối quan hệ của cậu và Tiểu Nguyễn trước đây là gì, nhưng từ hôm nay, tôi hy vọng cậu có thế tránh xa con bé, đừng làm phiền cuộc sống của nó nữa!”
“Vịt con xấu xí có thể biến thành thiên nga trắng bởi vì bản thân nó đã là thiên nga, còn vịt bình thường thì không bao giờ có thể biến thành thiên nga được, cũng như những thứ không nên nghĩ thì đừng nghĩ nữa!”
Hứa Bác Nhiên ở cạnh giễu cợt, cho dù lúc trước Diệp Thiên có bản lĩnh và kiêu ngạo đến đâu, nhưng giờ phút này, ngay cả lão gia nhà họ Lâm cũng đứng về phía bọn họ, cho dù Diệp Thiên có quan hệ thân thiết với Lâm Hiếu Nguyễn đi nữa thì hiện tại cũng chẳng thể làm gì được.
“Ông nội, ông đang nói cái gì vậy, Diệp Thiên là bạn tốt của cháu, làm sao ông có thể…”, Lâm Hiểu Nguyễn tỏ ra lo lắng, vừa định thuyết phục ông nội, nhưng Diệp Thiên lại giơ lòng bàn tay lên cắt ngang lời cô.
“Ông có phải là ông nội của Tiểu Nguyễn không?”
Diệp Thiên nhướng mắt nhìn Lâm Triệu Đông, sau đó lắc đầu nhẹ: “ông chỉ vừa mới đến đây, sự việc còn chưa rõ mà đã đứng ra kết luận như vậy, nói nhảm hết cái này đến cái kia, thật nực cười!”
“Là một người đứng đầu nhà họ Lâm như ông, chẳng trách lại khiến gia tộc lụi bại nhanh như vậy!”
“Tên nhóc, cậu nói cái gì?”
Ngay khi Lâm Triệu Đông nghe xong, sự tức giận lập tức trào lên trong mắt ông ta.
Hiện tại nhà họ Lâm đang trên bờ vực phá sản, còn những gì Diệp Thiên nói lại đang đánh vào nỗi đau của ông ta.
“Tôi nói không đúng sao?”
Diệp Thiên hừ lạnh một tiếng:
“Đường đường là một đại gia tộc, vậy mà bây giờ lại dựa vào việc hy sinh một cô gái để cứu vãn gia tộc bằng cách liên hôn, một nhà họ Lâm như vậy mà cũng xứng nằm trong top năm đại gia tộc ở Kim Lăng sao?”