Chương
“Các người muốn gì thì cứ viết ra, tôi sẽ nhận!”
Sự thay đổi độ của Hoàng Nhậm Lương khiến cho Hứa Xương Bình và những người khác đều không thể ngờ tới, thậm chí bọn họ còn không biết chuyện gì đã xảy ra.
Những người xung quanh, bao gồm cả Nhân Nhân cũng cảm thấy rối não.
Bọn họ không hiểu Diệp Thiên Nhân giậm chân chém hoàng là gì, nhưng bọn họ biết rằng vịnh Thanh La chính là một vịnh lớn trên cảng Đảo, nhưng vậy thì sao? Không một ai biết đã có chuyện gì xảy ra ở vịnh Thanh La, bọn họ hoàn toàn không hiểu tại sao Hoàng Nhậm Lương lại sợ Diệp Thiên đến vậy.
“Cậu Hoàng, cậu…’
Hứa Bác Nhiên gượng cười, định nói vài câu với Hoàng Nhậm Lương nhưng anh ta lại không hề nương tình, sau đó vẫy tay gọi mấy tên bảo vệ võ giả vây trước mặt bọn họ.
“Cho dù hôm nay ai là người đắc tội với Diệp Thiên Nhân thì lập tức xin lỗi cho tôi, nếu không thì đừng mong rời khỏi đây, kể cả hai người các người!”
Người mà anh ta đang nhắc đến chính là hai ông lão Hứa Xương Bình và Lâm Triệu Đông, trong mắt Hoàng Nhậm Lương thì bọn họ lại giống như những người bình thường vậy.
“Hoàng Nhậm Lương, cậu đừng có quá đáng!”
Là người đứng đầu gia tộc số một Kim Lăng, Hứa Xương Bình cuối cùng cũng không thể kìm được nữa.
“Cho dù gia chủ nhà họ Hoàng có tới thì cũng sẽ không nói chuyện với tôi như vậy đâu, cậu chỉ là một tên nhóc tiếu bối của nhà họ Hoàng mà thôi, mà cũng dám tùy ý gọi tôi sao? Cậu cho rằng đây là nơi nào?”
“Tuy nhà họ Hoàng của cậu rất mạnh, nhưng đây là Kim Lăng, không phải Cảng Đảo!”
Ồng ta chống gậy xuống đất, tức giận nói: “Nếu cậu cỏ quan hệ với thằng nhóc họ Diệp này, nhưng lại muốn giẫm lên nhà họ Hứa chúng tôi ở Kim Lăng thì cậu nghĩ đơn giản quá rồi đó?”
Lâm Triệu Đông cũng tiến lên: “Cậu Hoàng, nói chuyện thì nên nể mặt, có thể trước đây chúng tôi với cậu ta có chút hiểu lầm, nhưng nếu cậu muốn hai vị trưởng lão như chúng tôi đi xin lỗi một tên tiểu bối thì cũng có chút hơi ép người rồi nhỉ?”
“Ép người?”, Hoàng Nhậm Lương không thể nhịn được cười khi nghe những lời đó.
“Tôi nói các người đi xin lỗi nhận lỗi là đang cứu các người đó, đừng có mà không biết tốt xấu!”
“Thể diện của các ông quan trọng hay sự tồn tại của gia tộc quan trọng hơn, chắc các ông hiểu rõ hơn tôi nhỉ!”
“Đừng trách tôi không nhắc nhở trước, nếu như các người thật sự chọc giận Diệp Thiên Nhân, thì mọi chuyện sẽ không đơn giản như kiểu danh dự hay
nhục nhã đâu, chỉ cần một câu nói của anh ấy, lập tức năm đại gia tộc Kim Lăng sẽ hoàn toàn bị xóa bỏ, các người có tin không?”
“Cái gì? Một câu nói có thể xóa bỏ năm đại gia tộc Kim Lăng?”, Hứa Xương Bình nghe xong, như thể nghe được chuyện cười, không khỏi bật cười thành tiếng.
“Cậu Hoàng, tôi đây sống mấy chục năm, trải qua không biết bao nhiêu sóng gió, cho dù có mạnh như bốn gia tộc lớn ở thủ đô thì cũng chẳng thể xóa bỏ được năm gia tộc của chúng tôi, cậu ta dựa vào cái gì chứ?”
Mọi người xung quanh cũng thầm cảm thấy khinh thường, cho dù Hoàng Nhậm Lương có thực lực cỡ nào đi nữa, nhưng chuyện với Diệp Thiên là hai việc hoàn toàn khác nhau, một câu có thể loại bỏ năm đại gia tộc Kim Lăng sao, một Diệp Thiên nhỏ bé có thể làm được gì?
“Dựa vào cái gì sao?”, Hoàng Nhậm Lương cười khúc khích, lắc đầu.
“Một mình anh ấy đã quét sạch toàn Hạm đội số của Hợp Chủng Quốc!”