Chương
“Nếu cậu không tin lời tôi nói, vậy cậu có thế thử, nhưng nếu gia tộc bị diệt thì cũng đừng trách tôi!”
Trong lòng anh ta không khỏi cảm thấy giễu cợt, thầm mắng Hứa Bác Nhiên là đồ ngốc.
Người đứng sau cậu ta mới thực sự là sát thần, bất cứ ai thù địch với Diệp Thiên thì đều đã trở thành cát bụi lịch sử, dù cho có mạnh như Hợp Chủng Quốc cũng bị Diệp Thiên quét bay cả một hạm đội, khiến sức mạnh quân sự bị suy giảm đáng kể, và Hứa Bác Nhiên, còn một tên hậu bối nhà họ Hứa như Hứa Bác Nhiên lại đang ở đây hoài nghi về thân phận Diệp Thiên, đúng là nực cười.
“Tiêu diệt nhà họ Hứa của tôi? Chỉ dựa vào cậu ta? Ngay cả cậu Hoàng như anh cũng không thể làm ra chuyện đó đâu nhỉ?”
Hứa Bác Nhiên hừ lạnh, nếu đã đến mức này thì cậu ta cũng không khách sáo với Hoàng Nhậm Lương nữa, cùng lắm thì sẽ chia thành hai phe.
Nhìn thấy thái độ của Hứa Bác Nhiên, Hoàng Nhậm Lương cũng mất hứng trả lời, nhưng trong lòng không khỏi cười lạnh.
Mạnh như nhà họ Cận ở cảng Đảo có hơn hai trăm năm lịch sử, tất cả đều bị Diệp Thiên quét sạch, hoàn toàn kết thúc hai thế kỷ vinh quang, nhà họ Hứa ở Kim Lăng là cái thá gì?
Anh ta quay đầu nhìn Diệp Thiên: “Diệp Thiên Nhân, anh định giải quyết thế nào?”
Diệp Thiên sớm đã đứng dậy, sau đó vẫy tay với anh ta.
“Chuyện này anh không cần lo, tôi sẽ tự mình xử lý!”
Diệp Thiên đang nói chuyện với Hoàng Nhậm Lương, nhưng ánh mắt lại nhìn vào con đường bên ngoài, một lúc sau, tiếng của động cơ xe đột nhiên vang lên.
Chỉ thấy mấy chiếc xe địa hình mang biển số của quân khu phía đông nối tiếp nhau đậu quanh nơi diễn ra hội nghị.
Bên trên là các thành viên mặc quân phục rằn ri lần lượt nhảy xuống, bọn họ được trang bị vũ khí hiện đại, nạp đạn thật, xếp thành hàng dài, còn trên chiếc xe jeep ở giữa, có hai cảnh vệ đi xuống trước, sau đó là một người đàn ông trung niên, gương mặt đậm chất quân đội, sải bước tiến đến.
Trên vai ông ta có cành ô liu, ba ngôi sao chính là một đại tướng!
ô liu: tượng trưng cho hòa bình
Lúc này tất cả mọi người đều náo động, những nam nữ thanh niên kia bình thường được cưng chiều nên chưa bao giờ được thấy một trận chiến như vậy, lại càng có ít người được tận mắt nhìn thấy binh lính thực thụ, hiện tại tất cả đều cảm thấy bàng hoàng.
Còn Hứa Xương Bình và Lâm Triệu Đông trong lòng cũng vô cùng dậy sóng, trong quân khu khổng lồ phía đông này, chỉ có một vị đại tướng, và đó chính là thống soái tối cao của quân khu phía đông, Lưu Kiến Bang.
Với tư cách là những người đứng đầu đại gia tộc Kim Lăng, hai người bọn họ có thể không biết một số sĩ quan dưới cấp tướng, thậm chí là một số tướng lĩnh bình thường, bọn họ cũng có thể nói chuyện ngang hàng.
Nhưng đây chính là thống soái của quân khu phía đông, là viên chức cấp cao của triều đình, ở thời cổ đại chính là chư hầu vương nắm trọn binh quyền trong tay, chỉ nhà họ Hứa và nhà họ Lâm sao có thể so được?
Nhìn vào tống hành dinh quân đội Hoa Hạ hiện tại, cũng không có đến mười người có thể so được với Lưu Kiến Bang.
“Tướng Lưu, sao ông lại đến đây?”
Lúc Hứa Xương Bình nắm trong tay Kim Lăng, ông ta cũng có một số thâm tình với một vài ông lớn trong quân đội, vậy nên ông ta đã chủ động bắt chuyện với Lưu Kiến Bang.