Chương
“Hừ!”
Trong đốm sáng máu, giọng nói tức giận của Nachzehrer vang lên: “Đồ sói già, ông theo tôi đến tận đây là để chế nhạo tôi sao?”
Ogle khẽ lắc đầu, giọng nói trở nên nghiêm nghị hơn một chút.
“Tôi đến đây là để nhắc nhở ông”.
“Không có gì chắc chắn tuyệt đối, đừng đặt chân lên Hoa Hạ nữa, cũng đừng khiêu chiến Diệp Lăng Thiên nữa!”
Trên đốm sáng máu, khuôn mặt gớm ghiếc của Nachzehrer hiện ra, hắn tức giận gầm lên: “Ông nói gì? Mối thù phá hủy thân thể của tôi sao có thể không báo chứ?”
“Lần này chẳng qua tôi thua là vì cậu ta đánh bất ngờ, và tuyệt kỹ võ thuật kỳ lạ tuyệt vời kia thôi, đợi đến khi tôi quay về hồ máu định hình lại cơ thể của mình, tôi chắc chắn sẽ băm cậu ta thành nghìn mảnh!”
“Vậy sao?”. Ogle nghe xong không khỏi lắc đầu: “Con dơi thối, ông nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi!”
“Đó không phải chỉ là tuyệt kỹ võ thuật, thanh quang kiếm thất thải đó thậm chí đã vượt qua phạm trù của pháp bảo, nó đã có được linh hồn và tự ý thức được rồi!”
“Chính xác mà nói, đó là kỹ thuật chiến đấu của người tu tiên, vượt qua gông cùm xiềng xích của giới võ đạo Địa cầu!”
Nachzehrer khẽ cau mày, bất mãn nói: “Ông nói cái quái gì vậy? Chỉ là một con người, chưa từng tiếp xúc với thử thách của công pháp tu tiên chính thống, cũng chưa từng tiếp xúc với kỹ xảo chiến đấu giới tu tiên thực sự, sao có thể…”
Hắn chưa nói xong, mặt của Ogle đã đỏ bừng, miệng ông ta phun ra một ngụm máu tươi, nhuộm đỏ mặt đất của lâu đài.
“Phụt!”
Ogle phun ra một ngụm máu tươi với khuôn mặt tái mét và bước chân loạng choạng
Desura bên cạnh vừa dứt lời, nhìn thấy cảnh tượng đó thì co đồng tử.
“Mẹ kiếp…”.
Ogle phất tay, lập tức điều chỉnh lại nhịp thở. Từng luồng sức mạnh màu đen dâng lên trong không gian tạo thành một vùng khí tinh thuần và hút vào vùng ngực Ogle giống như đang giúp cơ thể được nuôi dưỡng và giúp vết thương hồi phục nhanh hơn.
“Nhát kiếm lợi hại quá!”
Nghĩ tới nhát kiếm ở Kim Lăng của Diệp Thiên thì Ogle vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Người khác cho rằng Ogle chỉ bị đứt cánh tay để trả giá cho việc biết được sức mạnh thật sự của Diệp Thiên mà không hề biết rằng nhát kiếm đó, Ogle không chỉ bị đứt cánh tay mà kiếm ý của cậu còn xâm nhập vào cả lục phủ ngũ tạng, khiến nội tạng của Ogle bị thương.
Trước đó Ogle đuổi theo Desura tới đây với thương thế rất nặng, ông ta cố gắng kìm nén lại nhưng giờ thì đã không thể.
Desura đứng ngây tại chỗ, lúc này thì hắn đã hiểu vì sao Ogle nói rằng kiếm quang cầu vồng của Diệp Thiên đã đạt tới tuyệt pháp của tu tiên. Trận chiến này hắn có thua cũng không oan.
“Lẽ nào mối thù thân xác này không thể trả được sao?”
Hai người là bạn thân lâu năm, Desura nhìn Ogle với vẻ không cam tâm.
“Thù thì đương nhiên phải trả rồi!”
Ogle tối mặt: “Nhưng không phải chỉ một người đi trả thù mà hai chúng ta cùng hợp lực và đánh bại cậu ta!”